Ban đêm.
Từng đợt gió nhẹ lướt qua, lá cây giữa dãy núi xào xạc rung động.
Trong cánh đồng ngoài viện, tiếng ve kêu ếch kêu kéo dài không dứt.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tiền Mộc Mộc nằm trên ghế, trên tay cầm một cái quạt hương bồ.
Hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này, bên tai truyền đến tiếng lật sách rất nhỏ.
Nhìn qua, Hứa Gia Phục ngồi dưới cửa sổ.
Đôi mắt rũ xuống, nhìn vô cùng nghiêm túc.
Nàng suy tư một chút.
Đứng dậy.
Đi tới dưới cửa sổ.
Tiểu Phục.
Tiếng nói vang lên, Hứa Gia Phục tay phải cầm sách, thân hình lập tức trở nên có chút cứng ngắc, nó cứng cổ ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa tình cảm có chút phức tạp.
Tầm mắt dừng lại trên tay phải Hứa Gia Phục, Tiền Mộc Mộc nhìn thẳng vào thiếu niên nho nhỏ.
Thấy rõ thần sắc phức tạp trong mắt nó, nàng cũng không truy cứu đến cùng.
Trắng trợn hỏi:
"Con muốn đi học đường không?"
Hứa Gia Phục ngưng mi.
"Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"
Tiền Mộc Mộc nửa người dựa vào bên khung cửa sổ, lười biếng tản mạn, có chút tùy tâm sở dục.
"Thấy con thích đọc sách, muốn nói bồi dưỡng cho con một sở trường đặc biệt thôi."
Hứa Gia Phục dừng lại một chút.
"Ta muốn biết, nếu như ta đi học đường học có cần trả giá gì không?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, còn mang theo chút phòng bị, sắc mặt Tiền Mộc Mộc nhàn nhạt.
Không cần.
Tên nhân vật phản diện này nghĩ rất nhiều, ý tốt tung ra bị hiểu lầm thành có ý đồ.
Đây không phải là bởi vì ở trong cuộc sống bình thường, nhận được quá ít thiện ý nên mới có thể sinh ra hoài nghi và cảnh giác đối với bất cứ hảo ý nào từ trên trời giáng xuống.
Hứa Gia Phục có chút do dự.
Nhìn chằm chằm vào Tiền Mộc Mộc, nhìn hơn nửa ngày.
Không nhìn ra bất cứ manh mối gì, nó mím môi.
Ta không đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!