"Mẹ con hảo tâm chiếu cố mấy đứa nhỏ kia cho con, ngược lại rước lấy hiềm nghi cùng hoài nghi... Trái tim ta lạnh lẽo."
Tiền lão thái thái che ngực, nói đến mức cực kỳ bi thương, nói xong còn bị lời nói của mình làm cho cảm động, hốc mắt rơm rớm nước mắt.
Tiền gia đại nhi tức bên cạnh, đúng lúc đi lên, đỡ lấy tay mẹ chồng nhà mình, thêm mắm dặm muối nói tiếp:
"Mẹ chồng, mấy năm nay nương đối xử với mấy đứa cháu trai kia thế nào, con dâu nhìn thấy, thật sự còn tốt hơn so với Phú Quý nhà con... Người làm trời đang nhìn, tiểu cô không tin cũng không sao, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm."
Tiền Mộc Mộc mắt đầy khinh thường.
Loại người này cũng xứng nói không thẹn với lương tâm sao?
Nàng giật giật khóe miệng, nói tới chính sự.
"Mấy năm nay ta đưa cho ngươi không nói mấy ngàn lượng, ít nhất cũng phải bảy tám trăm lượng, ta muốn biết số tiền này đã tiêu đi đâu rồi."
Tiền lão thái thái nhìn, đây là ý tứ muốn tính sổ.
Trong nháy mắt, bà ta hoảng hốt, lập tức trấn định lại.
Ngểnh cổ, nói hùng hồn:
"Còn có thể tiêu đi nơi nào? Đều cho mấy đứa cháu ngoại kia rồi! Ta đây chính là một chút cũng không giấu, toàn bộ đưa hết ra ngoài."
Vân Mộng Hạ Vũ
Khinh thường sắp tràn ra khỏi hốc mắt, Tiền Mộc Mộc hao hết kiên nhẫn, hỏi ra một vấn đề cuối cùng.
"Vậy vì sao mấy đứa nhỏ mặc vải rách, ăn bữa trước không có bữa sau, mà các ngươi lại đeo vàng đeo bạc, còn ở tòa nhà tứ hợp viện này?"
Lời nói dối rõ ràng bị vạch trần, sắc mặt Tiền lão thái thái cứng đờ, vẻ mặt cực kỳ không tự nhiên kéo tay áo, che vòng vàng trên cổ tay, lại níu lấy cổ áo, che đi ngọc bội đeo trên cổ.
Tiền đại nhi tức cũng vội vàng giấu hết trang sức trên người vào trong quần áo, kéo tay lão thái thái, cúi đầu không dám nói một tiếng.
Muốn che đầu hở đuôi, sửa sang lại, Tiền lão thái thái mới lại tiếp tục cưỡng từ đoạt lý:
"Là như vậy, nương con lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi muốn sống lâu trăm tuổi nên mới lấy chút tiền của con, mua chút đồ vật đeo lên trên cổ trống rỗng này của ta..."
"Tẩu tẩu con mang thai mười tháng vì nhà chúng ta thêm một nam hài, cũng là cực khổ, ta liền mua cho nàng một cái vòng tay để đeo."
Tiền Mộc Mộc mặt không biểu cảm.
Mở lòng bàn tay ra.
Trả lại cho ta.
Sắc mặt Tiền lão thái thái khó coi đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Mua cũng mua rồi! Ngươi coi như hiếu kính nương ngươi còn không được sao?!"
Tiền Mộc Mộc tức quá hóa cười.
Bẻ ngón tay kêu răng rắc.
"Ta nói đưa cho ta, đừng để ta nói lần thứ ba."
Tiền lão thái thái nhìn thấy điệu bộ này, là muốn động thủ.
Bà ta sợ hãi liên tục lui về phía sau mấy bước, lại kịp phản ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!