Hôm sau.
Trời còn chưa sáng.
Trong không khí bồng bềnh sương mù, thẩm thấu từng tia từng tia mát lạnh.
Cộc cộc cộc...
Nương, nên dậy rồi.
Hứa Gia Liên ở bên ngoài, gõ cửa gọi to.
Tiền Mộc Mộc xoay người, giống như nỉ non đáp lại.
"Được... tới ngay, lập tức..."
Tiếng nói vừa dứt, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Một lát sau, tiếng đập cửa lại vang lên.
"Hứa Tiền thị, nếu ngươi còn không đứng dậy, sẽ không đuổi kịp xe bò đâu!"
Giọng nói này, vừa nghe đã biết là Trương thẩm tử.
Tiền Mộc Mộc ngáp một cái, xoa xoa khóe mắt.
Nàng lười biếng ngồi dậy, dần dần hoàn hồn.
Phản ứng chậm nửa nhịp, Trương thẩm tử nói là ý gì.
Nàng vội vàng mặc quần áo vào, vô cùng lo lắng kéo cửa ra.
Nàng rửa mặt cho có lệ, làm bộ muốn bốc tất cả giỏ nhỏ xuyên vào dây thừng, treo ở hai đầu đòn gánh, lại bị một bàn tay ngăn lại.
Hứa Gia Liên nhét một quả trứng gà tới, thuận tiện tiếp nhận đòn gánh.
"Nương, người ăn trứng gà lót dạ, thứ này để con gánh."
Tiền Mộc Mộc có chút ngượng ngùng.
Đứa nhỏ này thật sự rất hiểu chuyện.
Hôm nay trời còn chưa sáng đã luộc trứng gà...
Phải là dậy sớm bắt đầu bận rộn từ lúc nào?
"Nhanh lên một chút, thật sự không kịp!"
Trương thẩm tử đứng ở cửa sân, thúc giục.
Tới ngay.
Hứa Gia Liên cõng liền năm cái gùi, trên vai còn gánh đòn gánh.
Tiền Mộc Mộc đi theo phía sau, cầm trứng gà gõ lên trên đầu.
Vừa đi vừa bóc vỏ, hai ba miếng ăn hết trứng gà vào bụng.
Đến đầu thôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!