Chương 31: (Vô Đề)

Một lát sau, Hứa Gia Thạch hít mũi một cái, buông lỏng vòng tay này ra, đứng ở một bên.

Hứa Văn Quý tiến lên hai bước, liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt dò xét.

"Hứa Tiền thị, muộn như vậy rồi mà ngươi còn chưa về nhà, Tiểu Thạch lo lắng ngươi ở trong núi xảy ra chuyện gì, liền tìm đến chỗ cha ta... Bất kể như thế nào, nếu ngươi đã bình an trở về, vậy chúng ta đi trước đây."

Tiền Mộc Mộc hơi hơi gật đầu.

"Làm phiền rồi, sau này ta sẽ tới cửa nói lời cảm tạ."

Hứa Văn Quý tùy ý khoát tay áo

Cũng không cần.

Nói xong câu này, xoay người liền đi.

Hứa Văn Tuyền cũng khiêm tốn gật đầu với bên này, sau đó cũng rời đi.

Hứa Gia Hưng vỗ vỗ bả vai Hứa Gia Liên, rời đi trong ánh mắt ra hiệu của hai người kia.

Hứa Tiểu Bảo ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẫu thân, bàn tay nhỏ bé níu lấy góc áo của nàng, an tâm nặn ra một nụ cười, tựa như bèo trôi nổi trên mặt hồ, rốt cuộc tìm được chỗ có thể đặt chân cả đời.

Tiền Mộc Mộc sờ đầu.

"Tiểu Bảo nhất định lo lắng lắm có đúng không?"

Hứa Tiểu Bảo lắc đầu, lại gật gật đầu.

"Nương trở về là tốt rồi."

Tiền Mộc Mộc cười xán lạn.

Hứa Gia Tề như khúc gỗ đứng ở nơi đó, không nói lời nào, ánh mắt lại nhìn chằm chằm qua, giống như là bị dính nước mưa, lông tóc ướt nhẹp, hai mắt nước mắt lưng tròng, như chú có đáng thương khẩn cầu được thu lưu.

Trái tim của Tiền Mộc Mộc như sắp bị hòa tan, làm sao có thể bỏ mặc được tiểu gia hỏa này, khập khiễng đi về phía trước, đi rất chậm chạp.

Vừa rồi còn không có phát hiện, hiện tại nương vừa đi, mọi người mới phát giác ra có gì đó không đúng. Hứa Gia Tề đứng bất động, vẻ mặt bối rối, bước nhanh chạy tới, khẩn trương nói:

"Nương, người bị thương?"

Tiền Mộc Mộc xoa xoa đầu nhóc tỳ, kể ra chuyện hôm nay mình gặp phải.

"Ừ, ở trên núi không cẩn thận rơi vào trong một cái hố, bò rất lâu mới đi ra được."

Nàng là cô nhi, không có người nhà.

Từ người nhà này cũng chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của nàng.

Nhưng nàng cùng người bạn xấu duy nhất của mình có gì nói nấy, chưa bao giờ giấu diếm.

Dưới cái nhìn của nàng, quan hệ càng thân thiết càng phải thẳng thắn, nếu không chỉ tăng thêm phiền toái và phiền não không cần thiết.

Mấy đứa nhỏ nghe xong, lập tức sốt ruột.

Mồm năm miệng mười quan tâm, Hứa Gia Liên trực tiếp ngồi xổm xuống,

"Nương, người mau lên đây, con cõng người trở về."

Tiền Mộc Mộc liên tục xua tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!