"Đúng vậy! Sáng hôm nay mọi người đều thấy nàng đi ra ngoài thôn. Theo ta thấy căn bản là không cần lên núi tìm, nếu thật sự muốn tìm người, trực tiếp đi vào sòng bạc trong huyện, tìm là thấy."
"Đi đi. Thật lãng phí thời gian của ta, vội vàng trở về ăn cơm còn..."
Tiếng nói vừa dứt, người như sóng to gió lớn, bốn phương tám hướng rời đi.
Hứa Gia Thạch xuyên qua đám người, sốt ruột muốn giữ lại tất cả mọi người.
"Không phải, không phải!"
"Nương ta nói, bà ấy sẽ không đi cá cược nữa!"
"Nàng muộn như vậy còn chưa trở về, khẳng định là ở trong núi gặp phải nguy hiểm gì đó, cầu xin mọi người đừng đi!"
Không ai chịu quay đầu, thậm chí nghe thấy những lời này, khóe miệng còn lộ ra vẻ châm biếm.
Có một hai thẩm tử nhìn không được, tự cho là có lòng tốt khuyên nhủ:
"Đứa nhỏ ngốc, mẹ ngươi đã lớn như vậy rồi, còn có thể không biết trời tối nên về nhà sao? Nói trắng ra là, chính là chó không đổi được thói ăn phân... Mau về nhà đi."
"Thật là đáng thương, gặp phải mẫu thân không để ý đến gia đình như vậy. Ta còn nghe nói, Hứa Tiền thị muốn bán hết mấy đứa nhỏ này đi... chậc, ai..."
Chỉ thời gian một chén trà nhỏ, người trong sân đã đi hết sạch.
"Không phải, không phải như vậy..."
Ánh mắt Hứa Gia Thạch tràn đầy bàng hoàng, có chút thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó.
Tay bỗng nhiên bị nắm lấy, Hứa Tiểu Bảo nhìn Hứa Gia Thạch, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, giọng nói mềm mại nhu nhu: Nhị ca ca...
Hứa Gia Phục thong thả bước tới, đáy mắt không ức chế được sự thất vọng, miệng hét lớn giận dỗi:
"Nhị ca, huynh tỉnh lại đi! Vừa rồi những thẩm nương và thúc thúc bá bá kia nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ huynh còn không rõ sao?"
"Chúng ta ở trong mắt của nàng, chẳng qua là tảng đá bên cạnh hầm cầu, thời điểm không dùng đến nhìn cũng không nhìn một cái, ghét bỏ chướng mắt còn muốn đạp hai cước. Lúc có thể phát huy tác dụng, liền kiếm chúng ta đặt ở trước mặt, rửa sạch sau đó bán giá tốt."
"Nhị ca, nhìn rõ ràng hiện thực đi, nương... nữ nhân kia, nàng không cần chúng ta."
Câu nói cuối cùng nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ rơi xuống.
Nhẹ nhàng, không có chút cảm giác thực tế nào.
Nhưng Hứa Gia Phục lòng đau như d.a. o cắt, hốc mắt nổi lên màu đỏ tươi.
Những lời nói với nhị ca, chẳng phải cũng là nói với chính mình sao?
Nương đột nhiên trở về, làm đồ ăn ngon cho bọn họ.
Tối hôm qua còn nói, sau này đều sẽ đối tốt với bọn họ.
Trong nháy mắt ấy, không phải nó chưa từng động tâm.
Nhưng đây chung quy chỉ là một cái ảo tưởng, chỉ là một giấc mộng.
Hứa Gia Thạch cắn chặt môi, nước mắt dần dần hiện lên trong hốc mắt. Nó không dám tin, lắc đầu, điên cuồng phản bác:
"Không đâu! Không đâu... Nương đã nói, nàng sẽ nấu rất nhiều món ngon cho ta, để bụng ta no căng, nương sẽ không bỏ ta, nhất định là nàng gặp phải chuyện gì đó trong núi!"
"Ta muốn lên núi tìm nương, nương nhất định còn đang chờ ta, chờ ta đi cứu nàng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!