Tiền Mộc Mộc đứng dậy, dạo bước đến gần.
Đứng cách xa ba bước.
Duy trì khoảng cách tuyệt đối.
"Ngươi có thể ăn được không?"
Hứa Gia Tề gật đầu với biên độ nhỏ không thể thấy.
"Vậy thì tốt, ngươi ngồi chờ một lát."
Ném lại câu nói này, nàng đi vào phòng bếp.
Múc nửa bát cháo gạo đang được ủ nóng trong nồi.
Mua cải bẹ ở trong hệ thống siêu thị, bỏ vào trong chén nhỏ.
Lại dùng nước sôi pha một gói thuốc cảm mạo.
Nàng bỏ hết vào trên khay, bưng đến bên trong nhà chính.
Không có tùy tiện tới gần, nàng đứng ở đối diện cái bàn.
Chén thuốc và cháo gạo, chậm rãi đẩy đến trước mặt thằng bé.
Ăn đi.
Ngước mắt quan sát Tiền Mộc Mộc, Hứa Gia Tề cắn cắn môi, tay nhỏ xoa bụng, cầm lấy thìa miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Nhìn thấy cậu nhóc có sức ăn, Tiền Mộc Mộc cũng không quan tâm nữa.
"Ăn xong cháo gạo, nhớ uống hết thuốc."
Nàng bước qua cánh cửa, đi đến dưới cây.
Khoan thai ngồi xuống, ngửa đầu nhấc tay che trước mắt.
Xuyên qua khe hở của ngón tay, nhìn quỹ đạo ánh nắng chiếu vào qua tán cây.
Loại cảm giác chậm rãi yên bình, cái gì cũng không cần nghĩ này thật sự thoải mái...
Nếu như có thể, nàng thật muốn dính lưng vào trên ghế cả đời.
Ngồi ở trên ghế, Hứa Gia Tề ngoài miệng ăn cháo, ánh mắt lại nghiêng nhìn người dưới tàng cây ở bên ngoài.
Tối hôm qua nó sốt đến mơ mơ màng màng, toàn thân nóng như lò lửa.
Ngay khi nó cho là mình sắp đi gặp cha thì một cái bóng đen xông vào.
Tay của cái bóng đen kia đặt ở trên cái trán yếu ớt của nó.
Lúc mơ mơ màng màng, nó đã nhìn thấy.
Người dịu dàng ôm lấy nó, trong mắt viết đầy lo lắng và quan tâm, không ngừng lau thân thể của nó để giúp nó hạ nhiệt ——
Vân Mộng Hạ Vũ
Chính là nương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!