Chương 15: (Vô Đề)

Đồ ăn phong phú, bốc lên mùi thơm mê người.

Ngoại trừ Hứa Gia Thạch vui vẻ không ngậm miệng được, những người khác đều là bộ dáng mặt ủ mày chau.

Tiền Mộc Mộc lười đi đoán những người kia đang suy nghĩ gì, lôi kéo Hứa Gia Thạch ngồi xuống, xé xuống một cái đùi gà, bỏ vào trong chén tiểu gia hỏa.

"Đây là gà rán ta làm, con nếm thử xem."

Còn chưa ăn một miếng, Hứa Gia Thạch đã vội vã khen:

"Nương làm, đều ngon!"

Tiểu tử ngươi...

Tiền Mộc Mộc có chút bật cười, dịu dàng xoa xoa đầu nó, Được rồi, mau ăn.

Vâng!

Hứa Gia Thạch cầm lấy đùi gà lớn, cắn một cái!

Nước thịt tươi non chảy xuôi trong miệng, thịt vừa thơm vừa mềm.

Mắt hắn sáng lên, liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Ngon, thật sự rất ngon!"

"Thích thì lần sau ta làm nhiều một chút."

Ngoài miệng đáp ứng, Tiền Mộc Mộc xé một cái đùi gà khác xuống, bỏ vào trong bát của tiểu lão thái thái:

"Rửa rau thái rau vất vả rồi."

Tự cho là không phải làm chuyện gì lớn lắm, nhưng lại bị nói lời cảm tạ trịnh trọng như vậy, trong lòng Hứa lão thái thái có chút vui vẻ, nhưng trên mặt lại không hiện ra.

Bà ấy hững hờ cắn một miếng đùi gà, đôi mắt khép hờ kia khẽ mở!

Hứa lão thái khép môi, đầy kinh diễm nhìn đùi gà.

Có chút ngọt lại có chút mặn, mùi vị kỳ kỳ quái quái.

Nhưng mà, thật sự rất ngon!

Thu hết biểu cảm của bà cụ vào đáy mắt, khóe miệng Tiền Mộc Mộc cong lên một nụ cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng xé hai cánh bỏ vào bát mình, đối với hành vi ngây thơ và ích kỷ như vậy, nàng không hề cảm thấy đỏ mặt và xấu hổ.

Nàng làm gà, nàng đương nhiên có quyền được ưu tiên lựa chọn.

Về phần những đứa trẻ khác ——

Muốn ăn, tự mình lấy.

Cũng không phải không có tay.

Nàng ghét nhất là mặt nóng dán m.ô.n. g lạnh, cũng là không thích lấy lòng người khác nhất.

Hơn nữa còn là dưới tiền đề biết đối phương rất hiểu lầm về mình, nàng tuyệt đối không có khả năng đi chạm vào thanh kiếm này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!