Chương 10: (Vô Đề)

Hứa Tiểu Bảo ngơ ngác.

Có chút không thể tưởng tượng nổi.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nương ôm cô bé.

Trên người nương có mùi thơm, thơm quá thơm quá ~

Trấn an tiểu nha đầu xong, Tiền Mộc Mộc đưa tay kiểm tra vết thương ở chân cho chó con.

Vết thương bị cắt vỡ nát không chịu nổi, vừa nhìn đã biết công cụ quá cùn.

Không thể một đao c.h.é. m đứt, liền liên tiếp c.h.é. m mấy đao.

Nàng cũng sát sinh, nhưng chưa từng ngược sinh.

Điều này rất rõ ràng, chính là cố ý.

Tiền Mộc Mộc ánh mắt lẫm liệt, quay đầu nói với tiểu nha đầu:

"Chúng ta ôm chó con đến phía trước đi, nơi này hoàn cảnh quá tệ, vết thương của nó một khi bị nhiễm trùng sẽ c.h.ế. t càng nhanh."

Hứa Tiểu Bảo gật đầu liên tục!

Được!

Rón rén ôm lấy con ch. ó nhỏ, Tiền Mộc Mộc đi về phía tiền viện.

Mấy đứa trẻ chen chúc ở bên phòng bếp, quan sát động tĩnh ở hậu viện.

Thấy người tới, vội vàng tản ra.

Ai nấy đều bận rộn, mắt không liếc ngang.

Nhìn những động tác nhỏ này, trong lòng Tiền Mộc Mộc có chút buồn cười, nhưng cũng không nhiều lời, nhìn về phía Hứa Gia Liên, mang theo giọng điệu hỏi thăm.

"Đại Liên, cái rổ con bện để cho ta dùng một cái được không?"

Hứa Gia Liên vội vàng chọn cái lớn nhất, đặt trên mặt đất.

Nàng cúi đầu nhìn Hứa Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo, con đi lấy bộ quần áo không mặc đến, trải ở bên trong."

Tiểu Bảo...

Ầm! một tiếng, trong lòng Hứa Tiểu Bảo nở rộ lên pháo hoa xán lạn, con mắt cô bé cong thành một đường trăng lưỡi liềm, vui vẻ đến sắp bay lên!

Chắc chắn là cô bé đang nằm mơ!

Chỉ có trong mơ.

Nương mới dịu dàng ôm cô bé.

Mới có thể gọi cô bé là Tiểu Bảo.

Giấc mộng này thật sự rất đẹp.

Hứa Tiểu Bảo mắt say mê, mơ mơ màng màng đi vào trong nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!