Chương 50: (Vô Đề)

Editor: Heo Lười

Beta: Qing Yun

Đôi mắt kia hoàn toàn không phải của con người, đôi mắt kia có lẽ đã từng rất đẹp, thế nhưng hiện giờ lại mở to như muốn đẩy con ngươi ra bên ngoài, đôi mắt đầy tơ máu, đồng tử co lại thành một đường thẳng như đồng tử của động vật, nhìn như người máy, mắt màu vàng, lạnh lùng và cảnh giác nhìn bọn họ.

Kéo đi tấm ga giường đang che lấp ánh đèn, chờ tới khi thấy rõ mọi thứ ở dưới gầm giường, mọi người ai nấy đều hít một hơi lạnh người. Người có phản ứng lớn nhất ngay lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh nôn.

Đối với mọi người, cảnh tượng này thật sự đánh mạnh vào tâm lý, cũng thật sự làm người người khác cảm thấy buồn nôn.

Không gian không tính là quá rộng, một sinh vật dường như là người nhưng cũng không giống người đang quỳ rạp trên mặt đất, dáng vẻ có phần giống động vật, biểu cảm trên mặt hung ác. Cô ta mở to miệng, khóe miệng bị kéo đến gần mang tai, nước dãi chảy ra cũng không thèm để ý.

Mà lúc này, trên răng của cô ta vẫn còn có máu và một vài mảnh vụn thịt dính bên trên. Mọi người nhìn kỹ hơn thì mới thấy, tay trái cô ta là máu thịt lẫn lộn, giống như bị thú dữ cắn xé, phía dưới lộ ra phần xương màu trắng. Sau đó lại nhớ đến hàm răng trắng đầy máu và thịt của cô ta. Khiến mọi người không khỏi càng thêm buồn nôn.

"...... Cô ấy, cô ấy cắn chính bản thân mình?" Có người che miệng mình lại, cố gắng chịu đựng cảm giác muốn nôn, có chút không thể tin được nói.

Việt Khê kéo toàn bộ ga giường lên, ánh sáng bên ngoài ngay lập tức chiếu vào bên trong. Hành động này của cô giống như làm cho người phụ nữ ở dưới gầm giường kia cảm nhận được nguy hiểm, cổ họng cô ta phát ra tiếng gầm nhẹ như uy hiếp không cho ai lại gần.

Việt Khê cầm lấy một lá bùa ròi tiến đến gần.

Trong miệng cô ta phát ra một tiếng gầm nhỏ, đôi tay đang để trên mặt đất nhanh chóng dời đi, nháy mắt đã bò ra ngoài, tư thế bò cực giống động vật, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, sau khi bò ra khỏi giường, cô ta trực tiếp nhào về phía mọi người, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhỏ.

"Gâu "

"Á!"

Trong đám người truyền tới tiếng thét chói tai, nhìn thấy dáng vẻ này của người phụ nữ thì ai cũng hoảng sợ, ai biết được cô ta bị cái gì, càng không biết đụng vào thì có lây hay không, nếu bị lây thì phải làm sao bây giờ? Ngay lập tức cả đám đều tránh ra xa.

Người phụ nữ đó nhảy lên cao, toàn bộ cơ thể gần như nhảy cao lên tới hai mét, gần bằng với trần nhà, sau đó toàn bộ cơ thể lại nhẹ nhàng rơi xuống dưới đất, giống như khi động vật nhảy xuống dưới đất, không có chút tiếng động nào phát ra. Sau khi nhảy xuống, cô ta liền chạy về phía của phòng, nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.

Rất nhanh, dưới lầu liền truyền đến tiếng la hét kinh hoảng của mấy người hầu.

Triệu Lộ sợ hãi nói: "Việt Khê, dì ấy chạy mất rồi."

Việt Khê chầm chậm nói: "Dì cậu không trốn thoát được."

Nói xong, cô thong thả ung dung móc ra một lá bùa, kẹp lá bùa trong tay, cô thấp giọng thì thầm: "Bốn phương lấy đất làm chuẩn, mọi vật đều bị vây khốn."

Vừa dứt lời, chỉ thấy lá bùa trong tay cô biến thành một luồng ánh sáng, trực tiếp bay ra ngoài. Những người ở đây thấy cảnh này thì hoàn toàn kinh ngạc, có người còn lập tức đưa tay xoa xoa hai mắt của mình. Hoàn toàn không tin được mình đang nhìn thấy cái gì.

Mấy cái lá bùa đó, vậy mà chỉ cần thổi như thế thôi cũng có thể bay được.

Việt Khê nhấc chân đi ra ngoài, có người lẩm bẩm nói: "Chuyện gì thế này, thật quá vi diệu mà."

Đồng dạng đang ngây Triệu Lộ cũng hồi phục lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng nói: "Này thì có là cái gì, cháu nói rồi, Việt Khê rất lợi hại đó."

Ba Triệu nói: Lộ Lộ à, người bạn này của con quả nhiên có bản lĩnh. Đi, chúng ta đi xem xem."

Cả đám người cũng nhau đi xuống lầu, liền thấy Lí Tiểu Nguyệt nằm trên đất cả, người dán đầy bùa, cả người cô ta vặn vẹo, đầu cố gắng ngẩng lên cao, miệng phát ra tiếng kêu tên, đầy hoảng sợ, giống như một con cá mắc cạn, không ngừng cố gắng hô hấp, biểu cảm dữ tợn.

Nhìn thì giống như đang giãy giụa, nhưng thực chất những lá bùa trên người cô ta khiến cô ta hoàn toàn không cử động được, chỉ có thể phát ra tiếng kêu đầy hoảng loạn hung dữ.

Triệu Lộ che miệng, kinh hoảng nói: " Mặt của dì ấy...."

Chỉ thấy thần sắc Lí Tiểu Nguyệt đầy đau đớn, mà không chỉ có như thế, trên khuôn mặt của cô ta không ngừng biến hoá, một lúc là chó, ngay lập tức lại biến thành mèo, khuôn mặt lúc mèo lúc chó, còn không cái nào giống nhau.

Cho nên, mọi người bèn thấy trên khuôn mặt cô ta chốc lát thì biến thành mèo, kêu meo meo meo, cả người nhìn rất giống một con mèo. Mà qua một lúc sau, mặt cô ta lại biến thành chó, khoé miệng cô kéo rộng tới mang tai, hàm răng trắng sắc bén, trong miệng phát ra âm thanh hô hấp trầm thấp giống một con chó đang thở.

Cảnh tượng quái dị này, mọi người xem vừa kinh ngạc lại vừa hoảng sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!