Chương 46: (Vô Đề)

Edit: Qing Yun

Mạnh Trì bị nữ quỷ kia bám vào người nhiều lần, dương khí trên người cũng giảm theo, còn âm khí thì đại thịnh, điều này khiến sắc mặt của cô rất nhợt nhạt u ám, không có chút tinh thần, hiển nhiên bị quỷ ám vào người khiến cơ thể cô bị ảnh hưởng rất nhiều.

Hơn nữa nữ quỷ bám vào người đồng nghĩa với việc đẩy linh hồn của cơ thể ra ngoài, ít nhiều cũng để lại di chứng nào đó, đơn giản chính là sau đó sẽ xuất hiện tình huống hồn phách dễ dàng rời khỏi cơ thể.

".... Chờ giữa trưa thì ra ngoài phơi nắng nhiều một chút, đuổi âm khí đi." Việt Khê lại đốt cho cô một lá bùa để uống, cẩn thận dặn dò vài câu.

Mạnh Tân vừa nghe vừa gật đầu, lo lắng sốt ruột hỏi: "Việt tiểu thư, cô biết vì sao nữ... Lan Ninh kia luôn quấn lấy em gái tôi không?"

Việt Khê nói: "Lệ quỷ cũng không dễ dàng tùy tiện bám vào ai đó. Hoặc là hai người có bát tự phù hợp, hoặc là do hồn phách của họ quá nhẹ, hồn phách dễ dàng rời cơ thể, lệ quỷ tự nhiên có thể bám vào người. Tóm lại, không phải vô duyên vô cớ mà lệ quỷ lại bám vào người."

Nói, cô nhìn về phía Mạnh Trì, "Tôi nghe anh Mạnh nói Mạnh tiểu thư nhìn thấy nữ quỷ kia chết?"

Mạnh Trì nghe thấy vậy thì có chút sợ hãi, cô co chân lên sô pha rồi ôm lấy chân mình, đây là biểu hiện không có cảm giác an toàn.

"... Đó là giữa trưa, tôi và bạn đi ăn trưa trở về thì thấy một người rơi xuống. Phịch một tiếng, máu bắn đầy đất... Rất nhiều máu, máu bắn cả lên người tôi. Lúc chết, cậu ấy còn mở to mắt nhìn tôi, vẫn luôn nhìn tôi."

Lúc ấy, cô sợ tới mức không nói ra tiếng, thẳng đến khi bạn học hét lên: "Có người chết!"

Khi đó, cô mới hoàn hồn, hai chân mềm nhũn. Máu của người nọ bắn tung tóe lên mặt cô, cảm giác ấm áp sền sệt này khiến cô buồn nôn.

Nói đến đây, biểu cảm trên mặt cô có vài phần khó coi, cô duỗi tay che miệng lại, giống như sẽ nôn ra ngay sau đó.

Mẹ Mạnh đau lòng ôm lấy cô, nói: "Trách không được có một hôm con về nhà mà cả người đầy máu, những vết máu đó còn không giặt sạch được, cũng may mẹ ném hết mấy cái quần áo kia."

Việt Khê lại rất bình tĩnh: "Vậy là dễ hiểu, trên người của cô dính máu của cô ấy, đó chính là trung gian khiến cô ấy dễ dàng bám lên người cô."

Mạnh Trì cắn môi, làn da trắng đến trong suốt, nhìn càng thêm yếu ớt.

"Chỉ là..." Việt Khê nhìn cô, trong lòng không hề có cảm giác thương tiếc, trực tiếp hỏi: "Quan hệ giữa cô và cô ấy chắc không chỉ vậy đúng không. Nữ quỷ kia không những bám lên người cô mà còn muốn giết cô nữa, vậy chứng tỏ cô ấy có oán hận cô. Cô đã làm gì khiến sau khi chết cô ấy còn muốn giết cô?"

Nghe vậy, Mạnh Trì vô ý thức run rẩy.

Mạnh Tân trừng lớn đôi mắt nhìn cô, có phần khó có thể tin: "Trì Trì... Không phải em cũng bắt nạt Lan Ninh đấy chứ?"

Trong lòng anh cảm thấy vô cùng vớ vẩn, làm một người cảnh sát, trong anh tràn ngập tinh thần trượng nghĩa, dạy dỗ hai đứa em cũng như thế, không cầu chúng có thể trở thành anh hùng, nhưng càng chưa từng dạy chúng bắt nạt người khác.

"Không, không phải, em không bắt nạt cậu ấy!" Mạnh Trì lắc đầu thật mạnh, liên tục phủ nhận, lẩm bẩm nói: "Không phải, không phải, em không làm gì hết..."

Việt Khê không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh lại khiến Mạnh Trì cảm thấy Việt Khê đã nhìn thấy suy nghĩ trong lòng mình.

Sợ hãi, chột dạ, đủ loại cảm xúc rối rắm chồng chéo lên nhau, cảm xúc của Mạnh Trì đột nhiên tan vỡ, rốt cuộc không nhịn được gào khóc, vừa khóc vừa nói: "Không phải em cố ý, chỉ là em quá sợ, quá sợ hãi, em sợ những người đó cũng đánh em..."

Cô vừa khóc vừa lắp bắp kể ra mọi chuyện, tuy nói năng có phần lộn xộn nhưng cũng đủ để người nghe hiểu được mọi chuyện.

Lan Ninh bị bạo lực học đường ngay từ khi mới bắt đầu vào học, gia cảnh không tốt, thành tích cũng không tốt, chủ nhiệm không ưa cô vì cô kéo thành tích của lớp xuống, cho nên hoàn toàn không khách khí với cô. Bị bạo lực học đường, không phải Lan Ninh chưa từng đi tìm chủ nhiệm, chỉ là chủ nhiệm lớp lại không có kiên nhẫn trả lời cô: ".... Sao người ta không đi bắt nạt người khác mà lại bắt nạt em? Em cũng nên xem xét lại chính mình, tự tìm ra nguyên nhân.

Tôi rất bận, không có thời gian giải quyết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của các em."

Cũng vì chủ nhiệm lớp có thái độ như vậy khiến những học sinh khác như được cổ vũ.

"Em ở lớp 11_5, phòng học ngay bên cạnh lớp 6, em thường xuyên thấy Lan Ninh bị học sinh lớp đó bắt nạt, bọn họ còn từng đẩy cậu ấy vào đống rác."

Tính tình Mạnh Trì mềm yếu từ nhỏ, nhưng vì ảnh hưởng bởi anh trai nên tâm tính thiện lương, thấy Lan Ninh bị bắt nạt như vậy thì trong lòng cũng có phần khó chịu.

"... Đó là một ngày sau khi tan học, Lan Ninh bị những khác nhốt trong phòng WC, ngày đó là ngày em trực nhật, cho nên em ở lại muộn, chính em đã cứu cậu ấy ra."

Kế tiếp Mạnh Trì và Lan Ninh cũng coi như có tiếp xúc, thậm chí có đôi khi có gì ăn ngon Mạnh Trì cũng cho Lan Ninh một phần. Thường xuyên qua lại, hai cô gái nhanh chóng trở thành bạn thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!