Edit: Qing Yun
Đêm nay là đêm trăng tròn, bầu trời quang đãng thưa thớt vài gợn mây càng khiến ánh trăng sáng ngời, nhưng trường Nhị Trung, nơi được ánh trăng chiếu rọi xuống lại có vẻ âm u lạ thường, xa xa nhìn lại giống như ánh trăng căn bản không chạm chạm được vào.
Phòng bảo vệ sáng đèn, dường như có âm thanh chém giết ồn ào truyền ra, thì ra là có một người bảo vệ dáng người béo tốt đang cầm di động chơi trò chơi. Một người bảo vệ khác có dáng người gầy mảnh khảnh lại đang ngủ trên giường.
Lại thua thêm một ván, bảo vệ thấp giọng chửi một câu rồi ném điện thoại lên giường sau đó đi rót nước uống. Cái bàn được đặt dựa vào cửa sổ, hiện tại cửa sổ mở rộng, liếc một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc bên ngoài.
Nhị Trung bị bóng đêm bao trùm nhìn có chút khủng bố, cây xanh ban ngày tươi tốt đung đưa theo gió thì bây giờ lại như quái vật giương nanh múa vuốt, mà dãy phòng học trang nghiêm lại rơi vào bóng đêm đáng sợ.
Nghĩ đến những việc lạ mới xảy ra ở trường học, bảo vệ không nhịn được nuốt nước miếng, cảm thấy bắp chân run run.
Bộp!
Đêm khuya an tĩnh, ngay cả gió cũng thực nhẹ, cho nên thanh âm vật nặng rơi xuống bị khuếch đại lên mấy lần. Bảo vệ hồi tưởng lại cái tiếng kia, cảm thấy giống như tiếng của dưa hấu rơi xuống đất vỡ nát.
Chỉ là khi anh ta cẩn thận nghe lại, thì lại yên tĩnh như âm thanh kia chỉ là ảo giác do sợ hãi tạo thành.
Sắc mặt bảo vệ trắng bệch, rõ ràng vừa mới uống nước thế mà anh ta lại cảm thấy cổ họng khát khô.
Anh ta duỗi tay đẩy người bảo vệ đang ngủ, nhẹ giọng hỏi:
"Anh Lưu, anh Lưu... Anh có nghe thấy tiếng gì không?"
Anh Lưu xoa xoa đôi mắt, nói:
"Cậu nói nhảm cái gì đấy, tiếng gì?"
".... Chính là, chính là tiếng cái gì đó rơi xuống từ trên cao, bộp một cái." Anh ta há mồm hình dung cái âm thanh kia.
Anh Lưu bị lời miêu tả của anh ta làm tê cả da đầu, buồn ngủ hoàn toàn bay mất, bèn ngồi dậy nói:
"Chắc là cậu nghe nhầm rồi, Tiểu Lý, sao gan cậu nhỏ thế."
"Hả.... Vậy sao? Có lẽ là em nghe nhầm rồi."
Bộp bộp bộp! Tiểu Lý duỗi tay đập lên mặt mình mấy cái, anh ta tự cổ vũ cho bản thân,
"Đừng nghi thần nghi quỷ, tự dọa chính mình, trên đời này căn bản là không có quỷ."
Nói, anh ta nhìn thời gian, đã là rạng sáng hai giờ, cũng nên đi tuần tra.
Anh Lưu cũng chú ý tới thời gian, nói:
"Được rồi, chúng ta đi tuần tra đi."
Hai người cầm mũ và đèn pin ra ngoài tuần tra. Nhị Trung rất lớn, hai người bèn tách ra mỗi người một phía, Tiểu Lý phụ trách bên khối lớp 10, anh Lưu phụ trách bên lớp 11. Chờ khi đi đến trước dãy phòng học của khối 11, anh Lưu nhìn thấy có một lớp đang bật đèn.
Vào ban đêm, bóng đèn của mọi lớp học tuyệt đối đều tắt hết.
"Là thằng nhãi ranh nào...." Bảo vệ nói thầm một câu, cầm đèn pin đi lên tầng, trong lòng nghĩ nhất định phải cho thằng nhóc kia biết tay. Đêm tối không ngủ mà chạy đến lớp học làm cái gì?
Trường học vừa mới khai giảng, rất nhiều học sinh trọ ở trường học, thỉnh thoảng sẽ có người không ngủ được mà chạy đến phòng làm mấy trò trêu đùa bảo vệ.
Khi tới phòng học, anh Lưu ngẩng đầu nhìn tên lớp.
Lớp 11_6!
Anh ta có chút ấn tượng với cái lớp này, bởi vì học sinh nữ nhảy lầu chính là ở lớp này. Hiz, anh ta có chút ấn tượng với cô bé kia, trầm mặc ít lời, nhưng là một đứa bé ngoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!