Chương 43: (Vô Đề)

Edit: Qing Yun

Tuy rằng Việt Khê mới không về nhà mấy ngày, nhưng vừa về đến nhà vẫn được mấy người giấy hỏi han ân cần, Tiểu Thất là anh cả, còn rất ra dáng mà đứng lên bàn duỗi tay nắm lấy ngón tay của Việt Khê nhìn ngó một hồi, lúc này mới ông cụ non nói: Ai, gầy nha.

Đối với bản lĩnh trợn mắt nói dối của người giấy, Việt Khê đã là tập mãi thành thói quen, cô mới đi ra ngoài mấy ngày, hơn nữa đồ ăn của Giang gia rất ngon, cô còn ăn nhiều hơn bình thường một bát, sao có thể gầy được.

Cô đi vào nhà thay quần áo, chờ ra tới liền thấy mấy người giấy đang mân mê đồ cô mang về, nhân nhưỡng để ở trong hộp, bảy người giấy nhỏ nhìn cũng không nhìn một cái mà quay qua nghiên cứu cái la bàn âm dương.

Thứ gì nha?

"Không biết nữa, Việt Khê mang về, có phải rất đáng giá hay không."

"Ơ, hai viên hạt châu này để làm gì?"

Mấy người giấy nhỏ có lòng hiếu kỳ cực mạnh đối với những thứ chưa từng nhìn thấy, sờ sờ nơi này, gõ gõ nơi kia, khi Hàn Húc đến đây, chỉ thấy Việt Khê đang ngồi trên bàn gặm dưa hấu, bảy người giấy bò lên la bàn âm dương nhảy nhót.

"Nha, là Hàn Húc, cậu ăn cơm chưa?"

Tiểu Nhị nhỏ giọng hỏi, thanh âm mềm mụp, theo như Tiểu Tam nói thì đây là thanh âm của mấy nhân vật kẻ thứ ba yêu diễm trong phim truyền hình, nói rõ hơn thì chính là vai ác.

Hàn Húc cười cười với chúng nó, quan tâm hỏi Việt Khê:

"Sư phụ, cô không sao chứ?"

Việt Khê gật gật đầu, một hạt dưa hấu dính ở trên mặt cũng không phát giác, nói:

"Tôi không sao cả, nhưng cậu đó, có phải đối phương cũng đi chặn đường cậu không?"

Hàn Húc đi qua lấy hạt dưa dính bên miệng cô xuống, thuận miệng nói:

"Cũng may trong khoảng thời gian này tôi vẽ rất nhiều bùa, có màn theo ngươi, gặp chuyện bèn lấy ra dùng hết, có thể đánh ngã được ông ta. Tôi còn lấy được ba viên Phật châu trên người đối phương, thêm lên chúng ta liền có năm viên phật châu, thật là được đến chẳng phí công."

Việt Khê tiếp nhận mấy viên Phật châu cậu đưa qua, năm viên phật châu xâu lại gần nhau, quang hoa nội liễm, cẩn thận nhìn lại thấy màu sắc sáng ngời mà không chói mắt.

"Thứ này thật sự là pháp khí phòng thân không tồi, nếu có cơ hội gon đủ 108 viên thì khẳng định sẽ lợi hại hơn."

Việt Khê nhanh chóng gặm nốt mấy miếng dưa hấu còn lại, hưng phấn duỗi tay lấy la bàn âm dương lên, nói:

"Tôi cũng được đồ tốt, tôi được chủ nhân của nó cho mượn chơi hai ngày."

( Trương Nghi:

Tôi không có.)

Toàn bộ mâm tròn nhìn rất cổ xưa, nhìn qua không phải chỉ là đồ cổ bình thường.

Việt Khê còn nhớ rõ lúc ấy Trương Nghi đã thi triển như thế nào, cô học theo động tác của anh ta, đưa linh lực vào, chỉ thấy hai viên châu quay tròn, sàn nhà dưới chân bọn họ xuất hiện bát quái trận, lấy bọn họ làm trung tâm, như là có vô số ánh sáng hội tụ lại đây.

Quỷ đói trận!

Việt Khê thấp giọng niệm ra ba chữ này, sau đó chờ mong nhìn dưới mặt đất.

Có âm khí khổng lồ tụ tập đến, hình như có bất thường, nhưng chỉ là một trận gió nhẹ thổi qua, Việt Khê đợi trong chốc lát vẫn không thấy có gì xảy ra.

Việt Khê: ??

"Vì sao không có quỷ đói?" Cô có chút mờ mịt.

Quỷ đói trận!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!