Chương 41: (Vô Đề)

Edit: Qing Yun

Hai người Việt Khê làm ghi chép xong bèn ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế, hai người đều là khuôn mặt trẻ con không có chút lực công kích.

Bên cạnh có cảnh sát còn đang ghi chép cho Thư đại gia, ông già khô gầy, trên đầu chỉ còn mấy sợi tóc, giống như gió thổi qua là có thể ngã, mấy cảnh sát ghi chép cho ông không ai dám lớn tiếng nói lớn tiếng, này nếu chẳng may dọa người khiến sảy ra chuyện gì thì mới gọi là phiền toái.

Cảnh sát dùng túi trong suốt đựng hai con búp bê, đây chính là phát hiện ở hiện trường, có thể nói là vật chứng quan trọng.

Một nữ cảnh sát đeo bao tay chạm vào búp bê, vẻ mặt cô lập tức thay đổi, cảm xúc dưới tay mềm ấm, dường như thứ chạm phải không phải búp bê bùn không có độ ấm mà là... Làn da người.

Làm sao vậy?

Những người khác thấy phản ứng của cô thì cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi.

Nữ cảnh sát rụt tay lại, cảm xúc quái dị ở đầu ngón tay mãi không tiêu tan, cô lắp bắp nói:

"Búp bê kia, búp bê... Có nhiệt độ giống cơ thể người, thật giống như, giống như nó sống."

Cái loại cảm xúc quỷ dị này chỉ khi bạn chạm vào nó thì mới biết quỷ dị như thế nào.

Vốn dĩ những người khác cũng không để bụng, nhưng chờ khi bọn họ thật sự cầm lấy búp bê thì mới cảm nhận được nó quái dị chỗ nào. Thật giống như cầm trên tay không phải búp bê không có sinh mệnh mà là sẽ hô hấp, sẽ hít thở, có nhiệt độ cơ thể như con người.

Lúc ấy họ chỉ hận không thể ném búp bê ra chỗ khác ngay lập tức.

Việt Khê lẳng lặng nhìn chăm chú vào ánh mắt oán hận không cam lòng của búp bê nam, dường như có thể nhìn thấy linh hồn Giang Thành Ngọc đang chịu nỗi thống khổ tột cùng.

Linh hồn của anh ta, đời đời kiếp kiếp đều sẽ bị giam cầm trong con búp bê này, tựa như lời hứa hẹn mà anh ta đã nói với Thẩm Thanh, sinh cùng chăn, chết cùng quách, người trong bùn có ta, ta trong bùn có người.

"Được rồi, hai đứa về đi, nếu có yêu cầu gì cần hai em phối hợp thì anh sẽ gọi điện thoại cho hai em." Một người cảnh sát trẻ tuổi đi tới, nói với giọng điệu ôn hòa.

Nhà anh ta cũng có hai đứa em lớn như vậy nên nhìn hai người Việt Khê lại nhịn không được mang theo vài phần tâm tình anh cả.

Việt Khê ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, mắt đảo qua mặt mày anh ta, ánh mắt sáng ngời kia làm Mạnh Tân có cảm giác bị nhìn thấu.

"…… Trong nhà chú có em trai và em gái phải không, vậy chú cần phải để ý bọn họ nhiều hơn một chút. Tốt nhất, một tháng tiếp theo đây đừng rời khỏi hai người họ."

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, chính là người nghe được lại có một cảm giác âm trầm quỷ quyệt, làm người nổi da gà.

Trong lòng Mạnh Tân có chút quái dị, nhịn không được hỏi:

"Sao em biết anh có em trai, em gái?"

Việt Khê nói:

"Chính là biết như vậy thôi."

Chờ Việt Khê và Hàn Húc rời đi, Mạnh Tân còn cau mày, trong lòng luôn có cảm giác bất an. Giống như thật sự sắp có chuyện không may sảy ra.

Tiền bối duỗi tay gõ cái ót của anh ta, nói:

"Phát ngốc cái gì, còn không chạy nhanh làm việc thì tối nay lại phải tăng ca đấy."

Mạnh Tân lấy lại tinh thần, lắc đầu ném đi suy nghĩ khó hiểu trong đầu: A, vâng.

Ở trên bàn, một đôi búp bê bị người vô tình hay cố ý ném một góc đang nằm dựa sát vào nhau, trong mắt búp bê nam dường như chảy ra hai hàng huyết lệ.Việt Khê và Hàn Húc cùng đi xuống núi, Hàn Húc nghĩ đến một màn vừa rồi bèn nói:

"Sư phụ rất thích người cảnh sát kia?"

Trong lúc nhất thời, Việt Khê chưa kịp nghĩ ra người cậu nói tới là ai, nửa ngày mới nhớ ra Mạnh Tân, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!