Chương 38: (Vô Đề)

Edit: Qing Yun

Một ánh tà dương cuối cùng đi vào đường chân trời, đúng lúc ngày đêm giao thoa, âm khí nồng đậm. Chân trời đỏ lửa, nhìn từ xa toàn bộ nhà họ Giang như được bao phủ bởi tầng sương màu xám nhạt, khiến người cảm thấy vô cùng khác thường.

Một cơn gió thổi tới, rõ ràng là mùa hè, thế nhưng cơn gió này lại lạnh lẽo lạ thường, hơi lạnh ôm lấy cơ thể người, ngấm vào tận xương cốt, khiến người không nhịn được run lập cập.

Hàn Húc đột nhiên a một tiếng, cậu nâng bàn chân bị ướt lên nhìn thoáng qua, kỳ quái nói: Nước từ đâu ra vậy?

Việt Khê xoay người, hoa sen trong hồ đong đưa theo gió, màu sắc phấn hồng xinh đẹp, không biết nước trong hồ tràn lên mặt đất từ khi nào mà đã chậm rãi lan tràn ra bốn phía.

Âm khí trong hồ nước nồng đậm, giống như bị áp suất đè ép, điên cuồng bay ra bên ngoài.

Hàn Húc nói:

"Đây là thứ trong hồ muốn ra ngoài?"

Lá sen trong hồ xanh biếc, nước hồ vẩn đục, bên trong hồ ngoài hoa sen nở rộ ra thì không thấy thứ gì khác, toàn bộ hồ nước nhìn rất âm trầm, không có một chút sinh khí.

Việt Khê đi đến bên hồ nước, cúi đầu nhìn xuống.

Có cái gì đó bên trong nước hồ vẩn đục, dường như có tiếng trẻ con cười hì hì bên tai. Ánh mắt Việt Khê mang theo chút băn khoăn, sau đó vô số đôi mắt mở bừng dưới hồ, những đôi mắt này trực tiếp đối diện với mắt cô, ánh mắt tràn đầy ác ý.

Việt Khê: .....

Móc một xấp lá phù triện từ trong túi ra, cũng chẳng quan tâm nó là phù gì, cô trực tiếp ném toàn bộ vào hồ.

Ầm ầm ầm.

Âm khí bố phía đột ngột đình trệ, sau đó chỉ thấy trong ao nổ tung, bọt nước bay lên, có gì đó rơi bình bịch xuống mặt đất, bọt nước mang theo đất bùn màu đen rơi đầy xuống người hai người.

Việt Khê, Hàn Húc: ......

Lau bọt nước trên mặt, bùn trong nước đều bị kéo lên, bắn bẩn toàn thân ai hai người.

"Sư phụ, cô thấy gì trong nước không?" Cậu hỏi, không rõ thứ gì lại khiến Việt Khê phản ứng lớn như vậy.

Việt Khê chớp chớp mắt, bọt nước rung rinh theo lông mi nửa ngày không rơi xuống, cô thoải mái nói,

"Thấy một đống mắt không biết là thứ gì."

Hàn Húc: ........ Chỉ là đôi mắt mà dọa sư phụ của cậu ra thế này.

A, búp bê? Chân phải vừa động liền dẫm phải gì đó. Hàn Húc cúi đầu nhìn thì thấy nó là một con búp bê rất cũ nát, bèn duỗi tay nhặt nó lên.

Con búp bê này mặc váy màu xanh nhạt, có lẽ vì ngâm trong nước lâu rồi nên người nó rất bẩn, nhưng không dễ để nhìn ra khi còn sạch sẽ thì nó là một con bú bê rất dễ thương.

"Sư phụ, những đôi mắt cô vừa nhìn thấy dưới hồ liệu có phải là của búp bê hay không?" Liếc mắt nhìn bốn phía, mặt đất đều là các loại búp bê lớn nhỏ, những con búp bê này đều bị thiếu tay hoặc chân, nhưng trên mặt lại mỉm cười, đôi mắt của chúng... Ánh mắt giống như đang nhìn chằm chằm bọn họ, thật sự có chút ghê người.

"Cậu còn nhớ rõ lời nói của người hầu kia không?"

Việt Khê duỗi tay cầm lấy một con búp bê, như suy tư điều gì,

"Người hầu kia nói, từ khi thiếu phu nhân qua đời, tứ thiếu gia đã thu hồi hết toàn bộ búp bê mà tứ thiếu phu nhân chế tác.... Những búp bê đó, xem ra đều ở nơi này."

Hàn Húc nói:

"Nếu đúng như vậy, xem ra tứ thiếu gia đã giấu diếm chúng ta rất nhiều."

Cậu lùi ra sau một bước, không chú ý nên đạp phải một con búp bê, con búp bê này lập tức như gặp phải thiên địch, nháy mắt biến thành bột phấn rơi rào rào xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!