Chương 32: (Vô Đề)

Edit: Qing Yun

Tráng Tráng họ Lâm, tên chỉ một chữ Ý, là con trai độc nhất trong nhà.

"Này rốt cuộc là có thù oán gì mới đặt tên là Ý ()... phải viết bao nhiêu nét đây." Hàn Húc biết tên Tráng Tráng thì nhịn không được cười, "Nếu tôi đặt tên cho con trai mình thì sẽ lấy tên thật đơn giản. Ví dụ như Hàn Nhất Nhất, chỉ hai nét bút, đơn giản bao nhiêu."

Vừa đi vừa nói, hai người cùng một âm hồn đi tới một chung cư.

Lâm gia không coi là phú quý, nhưng có thể mua một phòng ở thành phố A cũng thật không tồi, gia cảnh cũng coi như giàu có. Bố Tráng Tráng tên là Lâm Thạch, mẹ họ Tần, tên là Tân Thư Nhã.

"Nhà em ở tầng bốn, đi thang máy một chút là đến." Tráng Tráng nhảy đến bóng râm, cụp ô trong tay lại.

Thang máy vừa vặn ngừng ở tầng một, bên trong đã có hai người, một bà lão tóc trắng xóa và một cô bé mất hai cái răng cửa đang ôm chân bà. Cô bé mặc váy hồng nhạt, trên đầu buộc hai bím tóc, rất đáng yêu, chỉ là hơi thẹn thùng, nhìn thấy hai người họ thì lập tức trốn về phía sau bà.

Việt Khê đi vào thang máy, ánh đèn trong thang máy liền nhấp nháy mấy cái, còn phát ra âm thanh xèo xèo, y như cảnh tượng trong phim kinh dị.

Bà lão cảm thấy da đầu tê dại, lẩm bẩm nói: "Mấy người bất động sản không chịu làm việc nghiêm túc, thang máy này không phải bị hỏng rồi chứ?"

Cô bé ôm chân bà chậm rãi vươn đầu ra, đột nhiên cười với bọn Việt Khê, ngọt ngào kêu một tiếng: "Anh Tráng Tráng!"

Tráng Tráng có chút kinh ngạc, "Tiểu Nhã, em nhìn thấy anh sao?"

Có anh Tráng Tráng mà mình thích ở đây, Tiểu Nhã lớn gan hơn rất nhiều, mềm giọng nói: "Anh Tráng Tráng, anh đi đâu vậy? Đã lâu Tiểu Nhã không gặp anh, bà nói anh Tráng Tráng đi đến một nơi rất xa, anh đi chơi ở đâu sao? Sao không mang Tiểu Nhã đi cùng?"

Cô bé nói chuyện ngây thơ, trên mặt một vẻ thiên chân, lại dọa bà lão bên cạnh lông tơ dựng đứng, sắc mặt trắng bệch hỏi cháu gái mình: "Nha Nha, cháu đang nói chuyện với ai đấy?"

Tiểu Nhã duỗi tay chỉ Tráng Tráng nói: "Cháu nói chuyện với anh Tráng Tráng, bà nội gạt cháu, nói anh Tráng Tráng đi đến một nơi rất xa, cháu không thể gặp anh nữa. Nhưng mà không phải anh Tráng Tráng đang ở đây sao?"

Nghe vậy, bà lão thiếu chút nữa là ngất luôn ra đấy rồi.

Có người nói, mắt trẻ con có thể nhìn thấy một số vật mà người thường không nhìn thấy được. Chẳng lẽ Tiểu Nhã thật sự nhìn thấy Tráng Tráng?

Bà lão nói thầm, "Tráng Tráng à, bà biết cháu là đứa bé ngoan, cháu không cần quấn lấy Tiểu Nhã, ngoan ngoãn đi thôi."

"Tích!"

Thang máy đi đến tầng bốn, bà lão vội ôm cháu gái mình ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà vội chạy về nhà mình, giống như phía sau có quỷ đuổi theo.

A, hình như thật sự có quỷ.

Cách thật xa, bọn Việt Khê còn có thể nghe thấy tiếng của cô bé: "Bà ơi, cháu muốn đi chơi với anh Tráng Tráng."

"Anh Tráng Tráng cái gì, không có anh Tráng Tráng nào hết!" Bà lão bùm bùm dọa nạt, trực tiếp đóng sập cửa lại.

Tráng Tráng hỏi: "Chị ơi, sao Tiểu Nhã có thể thấy em?"

Ba người ra khỏi thang máy, Việt Khê giải thích: "Linh hồn trẻ nhỏ rất thuần tịnh, linh hồn càng thuần tịnh thì càng có thể thấy những vật khác trên thế gian. Chỉ là theo số tuổi tăng lên, linh hồn không còn thuần tịnh như trước, năng lực này liền biến mất. Cô bé kia linh hồn thuần tịnh, tự nhiên có thể nhìn thấy."

Hàn Húc suy tư một lúc, nói: "Nhưng mà từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy quỷ, chẳng lẽ linh hồn tôi không thuần túy từ nhỏ?"

"... Cả người cậu đều là ánh sáng công đức, đừng nói quỷ, bất kỳ âm vật gì cũng không dám chạm vào cậu." Việt Khê thở dài.

Nhà Tráng Tráng ở tầng bốn, nhìn biển số nhà phía trước, mấy người không khỏi trầm mặc.

Hàn Húc thò quá nhìn, a một tiếng, "444, số này thật đúng là đại cát đại lợi."

Số 444 này, vì nó đồng âm với "chết chết chết" nên rất nhiều người cho rằng nó không may mắn, đều tránh số này theo bản năng.

"Bấm chuông trước đi." Việt Khê vừa nói xong liền nghe thấy tiếng khắc khẩu truyền từ bên trong ra, sau đó tiếng khóc của phụ nữ vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!