Edit: Qing Yun
Lấy linh lực làm đao, quát cốt đuổi chướng, quát cốt vô cùng đau, chỉ có người tự trải qua mới có thể hiểu được nó thống khổ thế nào.
Linh lực quét qua xương cốt, người khác không cảm nhận được nhưng nghe thôi cũng biết nó đau đớn nhường nào, chỉ là so với thay xương hoán cốt thì cái này cũng chưa là gì.
Việt Khê bị âm thanh bên tai làm phiền, cô trực tiếp đập ngất người kia, người nọ chỉ kịp hét một tiếng chói tai ngắn ngủi rồi ngất luôn. Chỉ là dù đã ngất xỉu thì thân thể anh ta vẫn run rẩy không ngừng.
Những người khác: ........
Những người chờ đến lượt mình đều cảm thấy lông tơ dựng đứng, hận không thể ôm lấy người bên cạnh để cùng run bần bật.
Cánh tay của người nọ đều bị vảy đen bao trùm, tầng tầng lớp lớp, tuy rằng sờ lên cảm thấy mềm nhưng thực chất lại rất cứng rắn, nếu nghĩ nhổ nó đi thì chỉ có thể xốc từng cái lên, kéo ra từ gốc rễ.
Người trước mặt này có lẽ không thể chịu được cánh tay mọc vảy nên đã cố nhổ nó ra, cho nên cánh tay này thật thảm thiết. Vảy loang lổ, cánh tay huyết nhục mơ hồ, chỗ bị thương còn chưa lên da non, thật sự xấu xí.
Việt Khê liếc mắt một cái, không kiên nhẫn mà dán một lá bùa lên, một mảnh máu thịt lẫn lộn kia lành lại rất nhanh, chỉ là vảy trên cánh tay vẫn không biến mất.
Đao cắt qua cánh tay, vảy rắn dùng mọi cách cũng không nhỏ ra được vậy mà bây giờ lại rơi xuống từng mảng, máu đen tức khắc chảy ra từ miệng vết thương.
Máu đen nhánh, màu sắc khác thường, rơi xuống chậu tạo thành một chất lỏng đặc sệt, thật khó có thể tin đây lại là máu chả ra từ cơ thể người.
Thẳng đến khi biến thành màu đỏ Việt Khê mới duỗi tay đưa qua miệng vết thương, lúc này miệng vết thương lập tức biến mất.
Hàn Húc hỏi:
"Rắn đầu to kia cũng mềm lòng, nếu là tôi há chỉ là mu bàn chân, tất nhiên muốn bám vào linh hồn, này mới là rút cũng rút không xong."
Dù là quát cốt đao cũng không thể làm gì được.
Việt Khê không nhịn được liếc cậu một cái.
Hàn Húc cười, hỏi:
"Sư phụ, có phải cô cảm thấy tôi rất xấu xa không?"
Việt Khê nghĩ nghĩ, lắc đầu:
"Không có, tôi chỉ nghĩ nếu thật sự làm vậy thì tôi không kiếm được tiền."
Hàn Húc: ....
"Sư phụ, cô thật thú vị." Hàn Húc cười nói, duỗi tay đổ máu trong bồn vào một bồn hoa, chỉ nghe xèo xèo một tiếng, cây hoa lập tức mọc lên dịch mủ đen nhánh.
Việt Khê đi đến bên người muốn quát cốt tiếp theo, Hàn Húc đứng sau liếc nhìn cái hộp đựng tiền.
Đối phương run sợ trong lòng, run bần bật nói:
"Nếu không, cô đánh tôi ngất đi."
Đàn ông cao mét tám, hiện giờ hận không thể co mình lại thành quả bóng.
Đối với yêu cầu của anh ta, Việt Khê đáp ứng rất thống khoái, bởi vì những người này thật sự quá ồn.
Chờ làm xong cho tất cả mọi người, thời gian đã gần tới chạng vạng. Việt Khê hơi mệt, nhưng mà cũng rất vui vẻ, bởi vì hôm nay cô kiếm được rất nhiều tiền, tuy rằng cửa hàng vẫn không có ai hỏi thăm.
Nhưng vẫn có người vào xem, nhìn thấy mấy phù triện mấy chục vạn đó chỉ nói một câu có bệnh rồi rời đi.
Thân là chủ tiệm kiêm người bán hàng, Việt Khê mặt không cảm xúc mà đóng giao diện cửa hàng lại, bây giờ cô có tiền rồi, có bán được hàng hay không cũng không gấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!