Chương 19: (Vô Đề)

Editor: Heo Lười

A

Một tiếng thét chói tai vang lên, chỉ thấy trong chớp mắt trên khuôn mặt của Tô Văn lập tức xuất hiện những hoa văn đỏ sẫm, nhìn rất yêu dị, ngay lúc nó xuất hiện trên mặt của cô, đồng thời còn kéo theo cơn đau đớn kinh khủng, chỉ cần thấy bộ dạng cô ôm mặt của mình kêu thét đau đớn là có thể cảm nhận được đau đớn như thế nào, chỉ hận không thể nào đưa tay cào da mặt của mình ra.

Bạch Tề Tinh vội vàng đưa tay giữ cô lại, Hàn Húc thì đưa tay bấm chuông, kêu bác sĩ y tá mau chạy qua.

"Đau quá, mặt của tôi đau quá."

Tô Văn kêu lên, móng tay cô sắc nhọn đã cào lên khuôn mặt của mình mấy đường, nhưng chính mình lại không thể nào cảm nhận được,

Bác sĩ chạy vào đè cô xuống giường, tránh để cô tự mình làm bị thương.

Trong phòng bệnh lộn xộn, chờ đến khi Tô Văn bình tĩnh trở lại, chỉ thấy toàn thân và khuôn mặt của cô bị bao trùm hoa văn màu đỏ, nó như một loại dây leo, chỗ khóe mặt có một cái đuôi nhỏ, giống như những đóa hoa nhỏ nhỏ nằm xếp chồng lên nhau từng đóa từng đóa một, nhìn vô cùng xinh đẹp và chân thật, những đóa hoa này giống như đang sống vậy, cảm giác có vài phần yêu dị.

Đây là cái gì?

Bạch Tề Tinh đưa tay sờ sờ một chút, sau đó những ngón tay như bị lửa đốt, bèn nhanh chóng thu tay lại, ánh mắt co lại nói:

"Sống..... nó sống"

Việt Khê khẽ nhíu mày, cũng đưa tay sờ sờ hoa văn trên mặt Tô Văn.

Đó thật sự là một loại cảm giác rất quỷ dị.

Nhìn hoa văn này như là được vẽ lên, làn da của Tô Văn vẫn bóng loáng, nhưng chỉ khi có người chạm đến, là có thể nhận ra cảm giác rất khác không giống nhau.

Cảm xúc ở đầu ngón tay mang lại cảm giác nó rất gồ ghề, thật sự giống như là đang vuốt ve một gốc cây, còn có những đóa hoa xinh đẹp kiều diễm, bạn sờ nhẹ vào chúng, có thể cảm nhận được những cánh hoa mềm mại, giống như bởi vì có người chạm nhẹ vào nó mà đong đưa.

Không thể không nói, cái cảm giác này, thật khiến người sợ hãi đến tê dại hết cả người.

Bạch Tề Tinh đi nhìn những đồng nghiệp của Tô Văn, sau khi trở về thần sắc cũng trở nên nghiêm trọng hơn:

"Trên người bọn họ cũng xuất hiện những hoa văn kỳ dị này, hơn nữa tình huống còn nghiêm trọng hơn so với Tô Văn."

Hiện tại trên người Tô Văn đã không còn vảy rắn, nhưng những người đó lại không may mắn như Tô Văn, độc rắn ma con ở trong người, vảy rắn mọc hết khuôn mặt, hiện giờ lại thêm hoa văn đỏ quỷ dị mọc trên vảy rắn, thật sự không thể dùng từ ngữ nào để hình dung về sự quỷ dị này, hoàn toàn là người không người quỷ không ra quỷ.

Ba người ngồi trên sô pha thảo luận vấn đề này, con rắn đầu to bò lên trên bàn trà, ở phía cuối cái đuôi nó tạo ra một nút thắt nhỏ. Không biết đang nghĩ cái gì vô ý thức đưa cái đuôi của mình đắt ở trên đầu.

Việt Khê nhìn chằm chằm không chớp mắt hai phút, lại nhịn không được, đưa tay nắm lấy cái đuôi của nó lắc lắc.

Rắn đầu to: ....

Bạch Tề Tinh ho nhẹ một cái, làm bộ như không thấy Việt Khê đang đùa giỡn con rắn đầu to, nói:

"Xem ra không chỉ có một mình Tô Văn, còn có những người đi du lịch cùng cô ấy lần đó đều xuất hiện những hoa văn quỷ dị trên người."

"Bọn họ đều có chung một điểm giống nhau, đó là cùng nhau đi du lịch ở Miêu trại, còn cùng nhau đập chết con rắn đầu to." Hàn Húc nói tiếp.

Rắn đầu to bị Việt Khê chơi đùa đến hoa mắt chóng mặt: .....

Tuy rằng đầu nó có chút to, nhưng mà không được gọi nó là rắn đầu to.

Bạch Tề Tinh suy nghĩ một chút, nhìn con rắn đầu to này có gì đó đúng, nói:

"Con rắn đầu to này luôn ở đây thì không phải do nó ra tay, vậy nguyên nhân xảy ra chuyện này là gì?"

Lúc này Việt Khê mới mở miệng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!