Chương 18: (Vô Đề)

Edit: Heo Lười

Đợi đến khi về đến nhà, đã hơn hai giờ đêm, Việt Khê vừa mở cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy một hàng bảy người giấy nhỏ đứng chắn trước mặt, nhóm người giấy tay chống eo, tức giận nhìn Việt Khê.

Đừng nhìn tụi nó nhỏ xíu như vậy mà coi thường, nhìn con nào cũng vô cùng khí thế.

"Việt Khê cả đêm không về nhà, cả đêm không về nhà."

"A, Việt Khê không ngoan, Việt Khê học hư...... làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Mấy người giấy nhỏ sốt ruột chạy vòng vòng, nhớ tới trong phim truyền hình nữ sinh cao trung học không giỏi thì cảm thấy sầu buồn muốn bạc hết cả tóc, tuy rằng bọn chúng không thể nào có tóc.

"Việt Khê không tốt, Việt Khê không ngoan."

....

Việt Khê: ....

Đối mặt với sự lên án của bảy người giấy, cô chỉ có thể ngồi xổm xuống dưới mặt đất tỏ vẻ hối hận sẽ không bao giờ về trễ nữa, kiên nhẫn đảm bảo với tụi nó, thái độ vô cùng nghiêm túc thành khẩn.

"Bạn giữ lời chứ? Chắc chắn?"

"Tớ hứa, tớ chắc chắn!" Việt Khê chỉ thiếu một bước nữa là phải giơ tay lên trời thề, suy nghĩ lại bổ sung thêm một câu

"Nếu thực sự có việc bận, tớ nhất định sẽ gọi điện thông báo trước cho mọi người biết, để cho các bạn không phải lo lắng."

Nhìn thái độ nhận lỗi của cô rất tốt, nhóm người giấy nhỏ mới khoan hồng độ lượng tha thứ cho cô, bọn chúng cứ lải nhải như người già, sau đó lại thúc giục cô, kêu cô nhanh chóng đi tắm rửa, rồi ngủ sớm một chút.

"Không ngủ sớm, sẽ trở nên xấu xí, xấu xí đó."

"Chính là như vậy, chính là như vậy a."

Việt Khê bất đắc dĩ đi vào trong phòng tắm rửa thay quần áo, quần áo vứt đầy trên mặt đất, nhóm người giấy nhỏ vươn tay nhỏ của mình giúp cô sắp xếp gọn lại.

Tiểu Nhị và Tiểu Rhất thì mở tủ lạnh, đổ một ly sữa bò, sau đó đặt lên bếp hâm nóng sữa bò.

"Buổi tối uống sữa bò nóng rất tốt, sữa bò nóng rất tốt."

Cho nên chờ đến khi Việt Khê tắm xong đi ra ngoài, liền thấy trên đầu của những người giấy có một cái khay, bên trên còn đặt một ly sữa nóng trông rất nguy hiểm.

Cái khay kia, còn lớn gấp mười lần bọn chúng, mấy người giấy bị đè ở dưới, thực sự không thể nào thấy được bóng dáng của bọn chúng.

Trong lúc cô đang tắm rửa, thì con rắn nằm trong túi xách bị mấy người giấy nhỏ lấy ra, chiếc bình thủy bị mấy người giấy lăn qua lăn lại chơi, làm cho con rắn ở bên trong bình thủy tinh hoảng sợ đến hoa mắt chóng mặt hết cả đầu, thật muốn xỉu ngay lập tức.

"Việt Khê Việt Khê, đây là thứ gì, đây là thứ gì?" Nhóm người giấy nhỏ hỏi.

Việt Khê a một tiếng, nói:

"Hôm nay bắt được một con rắn ma, chính bởi vì nó, mà hôm nay tớ mới về trễ như vậy."

Đầu của con rắn dán trên thành bình thủy tinh, tức giận trừng mắt nhìn mấy người giấy nhỏ.

Mấy người giấy bị nó dọa cho hoảng sợ, nhanh chóng chạy đi, tránh ở phía sau của Việt Khê, cái đầu nhỏ thì ló ra ngoài, nói:

"Con rắn đầu to này thật hung dữ, thật hung dữ!"

Việt Khê bật cười, nhặt lấy chiếc bình thủy tinh đặt trên cái bàn ngay đầu giường, đến bây giờ cô cũng chưa nghĩ ra cách phải xử lý con rắn đầu to này như thế nào, không biết ông cụ có ghi lại cách nào không.

Uống sữa xong, Việt Khê liền bị nhóm người giấy đẩy đi ngủ, bảy người giấy bò từ đầu giường bò lên, nằm ở trên gối đầu của Việt Khê, cùng cô đi ngủ chung với nhau.

"Hôm nay đến lượt tiểu Thất, tiểu Thất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!