Chương 170: (Vô Đề)

Editor: Qing Yun

Đại Âm Tự, Tu Di Cảnh.

Đại Âm Tự có 81 chiếc chuông, ngày thường những chiếc chuông này không dễ dàng rung động, nhưng ngày hôm ấy, 81 chiếc chuông đồng thời vang lên, tiếng chuông vang hết đợt này đến đợt khác, lập tức làm kinh động những người trong chùa.

Linh điểu trên núi bị kinh động vội vỗ cánh bay đi, chủ trì, trưởng lão và các đệ tử trong chùa sôi nổi chạy ra khỏi phòng tới nơi trung tâm của chùa — Tháp Tọa Vong.

Tháp Tọa Vong đã đóng cửa từ vạn năm trước, đại sư Minh Kính của Đại Âm Tự đi vào trong tháp từ vạn năm trước cũng chưa từng ra ngoài lần nào.

Bây giờ 81 chiếc chuông trong chùa cùng vang lên, đó là lúc đại sư Minh Kính xuất quan.

Tăng nhân trong chùa vô cùng kích động, bọn họ nhìn thấy các vị trưởng lão và chủ trì ngày thường không hay xuất hiện cũng đều đứng ở trước tháp Tọa Vong, ai nấy cũng đang chờ đợi, những tăng nhân mới nhập chùa trong vòng mười nghìn năm nay lấy làm nghi hoặc.

"Sư đệ mới nhập chùa đúng không?" Sư huynh bị dò hỏi đánh giá tăng nhân trước mắt, hỏi lại với giọng điệu khẳng định.

Tăng nhân hơi xấu hổ, nói: "Đệ nhập chùa mới có hơn một nghìn năm."

Nghe vậy, sư huynh lập tức hiểu rõ: "Cái này cũng khó trách… Vậy trước kia sư đệ nhập chùa đã từng nghe nói đến đại sư Minh Kính chưa?"

"Đương nhiên đã từng nghe, đại sư Minh Kính chính là người mạnh nhất Phật gia chúng ta, đồng thời cũng là người mạnh nhất cả Tiên giới, là người chư tiên bốn phương nhìn thấy cũng phải khách khí…"

Sư đệ nói vanh vách như đã thuộc lòng từ lâu, sư huynh nghe được thì gật đầu nói: "Vậy đệ có biết ở mười nghìn năm trước, đại sư Minh Kính đã đi vào tháp Tọa Vong bế quan tu hành không? Bây giờ 81 chiếc chuông của Đại Âm Tự đều vang lên, chắc chắn là đại sư Minh Kính xuất quan, cũng chỉ có đại sư Minh Kính mới có thể làm cả 81 chiếc chuông đều vang được."

Nói đến đây, sư huynh không nén được sự kích động, nhớ lại uy danh lúc trước của đại sư Minh Kính nổi khắp cả Tiên giới. Chỉ là vạn năm qua đi, thời thế thay đổi, có lẽ đã có rất nhiều người quên mất cái danh của đại sư Minh Kính, cũng không còn kính trọng Đại Âm Tự của bọn họ như trước nữa.

Nghĩ như vậy, dòng suy nghĩ của sư huynh lập tức trôi xa.

Khi các đệ tử đang nói thầm, cánh cửa lớn của tháp Tọa Vong kẽo kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra, thời gian tựa như dừng trôi tại khoảnh khắc này.

Tăng nhân đi ra khỏi tháp Tọa Vong, trên người y là một bộ tăng y màu trắng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, không xa hoa cũng không quý báu, chỉ là một chiếc tăng y cực kỳ bình thường, diện mạo của y lại vô cùng nổi bật, mày như núi xa, ánh mắt trầm tĩnh như nước. Y đứng ở nơi đó như một tòa núi cao nguy nga, khiến người phải ngước mắt.

Giờ khắc này, dù là chủ trì hay các vị trưởng lão, thậm chí là vô số đệ tử đều chắp tay trước ngực hành lễ, mặt mang kích động gọi: "Minh Kính tôn giả."

Minh Kính ngước mắt lướt qua, hỏi: "Đã qua đi bao nhiêu năm?"

Chủ trì Trừng Tâm của Đại Âm Tự tiến lên trước một bước, ông ta nói: "Kể từ ngày tôn giả vào tháp, bây giờ đã qua vạn năm."

Minh Kính khẽ gật đầu, Trừng Tâm lại dừng tầm mắt trên tay y, ông ta cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được hỏi: "Tôn giả, chuỗi Phật châu trên tay ngài đâu rồi?"

Chuỗi Phật châu kia là vật bên người Minh Kính tôn giả, là lấy hạt sen vạn năm làm thành, lại được Minh Kính tôn giả đeo bên người nên nó nhiễm vô thượng Phật pháp, trở thành một pháp khí cực phẩm, cũng là tượng trưng cho Minh Kính tôn giả.

"Phật châu…" Minh Kính cúi đầu nhìn cổ tay trống rỗng, ánh mắt y hơi dao động rồi đột nhiên nói: "Ta có việc cần ra ngoài một chuyến, đi một lát sẽ quay về."

Vừa dứt lời y đã phá không rời đi, biến mất ngay tại chỗ.

Các tăng nhân ở lại nhìn nhau, có người nghi hoặc hỏi: "Tôn giả mới xuất quan thì có thể có chuyện gì mà ngài ấy phải sốt ruột như vậy?"

Trừng Tâm suy nghĩ giây lát: "Tôn giả có đạo lý riêng của ngài… Chỉ là bây giờ tôn giả xuất quan, chuông Trấn Thiên gõ vang, chắc chắn khắp nơi đã nhận được tin tức, bọn họ sẽ có hành động."

Một hòa thượng mặc tăng y màu đỏ mặt mày đầy lệ khí hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Vạn năm, tôn giả bế quan lâu lắm, có lẽ người của Tiên giới đều quên uy danh của tôn giả rồi. Bao nhiêu năm qua, chắc trong lòng họ đều đoán tôn giả đã viên tịch, thái độ đối xử với Đại Âm tự chúng ta cũng khác xưa, đặc biệt là Lôi Thiên Tự, chỉ là một môn phái nho nhỏ mà dám đánh đồng với Đại Âm Tự chúng ta, đúng là hoang đường."

Nhớ trước đây khi có Minh Kính tôn giả còn ở, khắp Tiên giới ai dám tranh phong với Đại Âm Tự bọn họ? Bây giờ tôn giả chỉ bế quan vạn năm mà đám chó mèo đó lại quên mất lúc trước tôn giả của họ uy thế cỡ nào.

Nhưng mà đó đều là quá khứ, bây giờ tôn giả xuất quan, danh tiếng của Đại Âm Tự bọn họ sẽ lại vang vọng toàn bộ Tiên giới lần nữa.

Cùng lúc đó, Việt Khê đang đứng trên thang trời, cô bước từng bước đi lên trên.

Xung quanh thang trời là sương trắng, bên trong sương trắng có gì đó đang xôn xao, từng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm Việt Khê như đang tìm kiếm cơ hội lao ra từ trong màn sương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!