Editor: Qing Yun
Việt Khê luôn biết tính cách của mình không được mọi người yêu thích, cô lạnh nhạt, không thích gần gũi với người khác, giống như tự ngăn cách mình với thế giới bên ngoài, có thể nói là lạnh lùng nhìn thế giới này.
Cô từng nghĩ có lẽ cả đời này người thân cận nhất với cô chỉ có một mình ông nội, thật sự chưa từng nghĩ có một ngày sẽ có người khác xông vào cuộc đời cô, trở thành người thân thứ hai của cô.
Mùa đông rất lạnh, bởi vì sắp đến lễ Giáng Sinh cho nên bầu không khí trong trường học làm cho mọi người đều cảm nhận được sự náo nhiệt. Buổi sáng, trời đổ tuyết lả tả, chẳng mấy chốc đã có một lớp tuyết dày đọng trên nền đất, khung cảnh trước mắt bị màu trắng bao trùm.
Khi Việt Khê tan học, tuyết đã ngừng rơi, chẳng qua trời vẫn còn hơi lạnh.
Mới vừa tan học nên trong trường rất đông người, nhóm Việt Khê bèn ở lại lớp mười phút, chờ sân trường vơi bớt người mới ra về.
Ngoài cổng trường có một thanh niên anh tuấn tới mức kỳ lạ, người này mặc áo gió màu vàng nhạt, mặt mày còn có nét từ bi khiến ai nhìn vào cũng thấy đây là một chàng trai có tính cách rất tốt. Nhưng ngoài điều này ra, trên người cậu lại có một loại khí thế rất mạnh mẽ, cao không thể với.
Một thanh niên như vậy đứng ở nơi đó khiến các cô gái đi qua đều không nhịn được nhìn trộm, sau đó đỏ mặt xấu hổ.
Thanh niên đứng trước mặt một thiếu nữ, diện mạo của thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, cô ấy mặc một chiếc áo lông xù, cô gái có diện mạo như vậy rất dễ kích phát lòng yêu thương muốn bảo vệ của người khác, bây giờ cô gái này đang ngẩng đầu e lệ nói gì đó với thanh niên.
"Là hot boy Hàn Húc của trường mình, người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh chụp, chỉ hai chữ thôi, quá đẹp!" Hoa Dung cảm thán, sau đó cô ấy thay đổi giọng điệu:
"Người đứng trước mặt hot boy là hoa khôi Sở Sở, đây là hoa khôi đang tỏ tình với hot boy à?"
Nói xong, ba người cẩn thận nhìn sang Việt Khê theo bản năng.
Việt Khê nhìn thấy cảnh này cũng không có cảm xúc gì cả, nhưng Hàn Húc ở cách đó không xa lại như cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây, sau đó nhanh chân bước tới.
Sư phụ. Cậu gọi một tiếng, cảm giác xa cách trên người lập tức biến mất, cậu duỗi tay nhận lấy ba lô của Việt Khê: Chúng ta về đi.
Hai người cùng rời đi, nhưng cô gái tên là Sở Sở kia đột nhiên xông tới, cô ấy cắn môi không cam lòng liếc nhìn Việt Khê, sau đó nhìn Hàn Húc, nói:
"Hàn Húc, tớ thật lòng thích cậu."
Hàn Húc lại nói với cô ấy:
"Nhưng tôi không thích cô."
Sở Sở: …
Cô ấy cảm thấy rất tủi thân:
"Cậu không thích tớ là vì cô ấy à? Cô ấy có gì tốt? Không xinh bằng tớ, cũng không giàu bằng nhà tớ…"
Câm mồm!
Giọng điệu của Hàn Húc vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại nặng nề âm u như có gợn sóng đang quay cuồng bên trong khiến lòng người sợ hãi.
Sở Sở co rúm lại, cẩn thận nhìn cậu.
Hàn Húc khá cao, cho nên khi cậu rũ mắt nhìn người khác sẽ có cảm giác đang nhìn xuống từ trên cao, cậu nhìn chăm chú vào Sở Sở, nhẹ nhàng nói:
"Thật xấu xí, tâm hồn bị ghen ghét che đậy, xấu xí thảm hại…"
Sở Sở: …
Nhìn người nước mắt lưng tròng chạy đi, Hoa Dung nuốt một ngụm nước miếng nói:
"Hot boy vẫn tàn nhẫn vô tình như trước… Rõ ràng nhìn rất dễ gần mà."
Nhưng còn Việt Khê, nhìn vẻ ngoài thì rất lạnh nhạt nhưng tính cách lại rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!