Chương 167: (Vô Đề)

Editor: Qing Yun

Trấn Thanh là một trấn nhỏ cực kỳ xa xôi ở phương nam, bốn phía xung quanh là núi, nơi này non xanh nước biếc, không khí tươi mát, lại được khai phá du lịch cho nên có rất nhiều người thích đến đây du lịch, cũng coi như náo nhiệt.

Chẳng qua đây là hiện tại, còn ở mười năm trước trấn Thanh có thể nói là thật sự ngăn cách với bên ngoài, ở lúc ấy người trong trấn gần như không có tiếp xúc gì với bên ngoài, chỉ có thỉnh thoảng có người đi vào đây mới phát hiện thì ra chỗ này lại có một trấn nhỏ xinh đẹp như vậy.

Phần lớn người dân trong trấn đều có họ Biện, là người cùng một tộc, bộ tộc bọn họ cũng được gọi là tộc Thanh.

Tộc Thanh thờ phụng một vị thần, vị thần được bọn họ gọi là Thanh Sơn nương nương. Người tộc Thanh cho rằng phụ nữ phải thánh khiết, cho nên không thể đánh mất trinh tiết trước khi kết hôn, bọn họ cảm thấy như vậy là bất kính với Thanh Sơn nương nương, phải bị chịu phạt, nếu không trấn bọn họ sẽ gặp tai họa.

Mười ba năm trước, có một cô gái trong tộc bị bức tử như vậy, cô ấy thắt cổ mà chết, khi chết trong bụng đã có một đứa con. Đối với cái chết của cô ấy, người trong tộc chỉ cảm thấy đen đủi, bọn họ mang cô ấy chôn cất qua loa trên núi.

Nhưng thời gian trước trên núi gặp mưa to, không ngờ lại đánh vỡ ngôi mộ trên núi, chiếc quan tài trong mộ cũng lộ ra ngoài.

Theo người phát hiện thi thể kể lại, người trong quan tài nhìn như còn sống, mặt mày thanh tú, mặc chiếc váy cưới đỏ rực. Lúc ấy chuyện này đã khiến cả trấn rơi vào khủng hoảng, người đã chết mười mấy năm mà thi thể vẫn còn tươi sống, điều này sao có thể khiến người ta không sợ hãi được?

Không lâu sau đó, trấn Thanh đã xảy ra chuyện, vào đêm khuya, bọn họ nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc, tiếng khóc kia nghe rất thê lương, làm người nghe cảm thấy sởn gai ốc.

Người đầu tiên chết đi là một tộc trưởng đã nghỉ hưu của tộc Thanh, năm nay ông ta 85 tuổi, tính cách cực kỳ cổ hủ bảo thủ, ở mười ba năm trước, ông ta là người dẫn đầu muốn phạt thiếu nữ kia.

Vào buổi tối trước khi người tộc trưởng này chết, mọi người nghe thấy tiếng trẻ con kêu la, nghe như đang khóc, lại cũng giống đang cười.

Đến ngày hôm sau, mọi người phát hiện người tộc trưởng này chết trong phòng của mình, ông ta chết ở trên giường, khi được người khác phát hiện thì thi thể đã lạnh, ông ta trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt già nua nhăn nhúm kia tràn ngập hoảng sợ như là đang nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng.

Sự việc này như là kíp nổ, thời gian sau đó trấn Thanh lục tục có thêm vài người chết, buổi tối nào người trong trấn cũng nghe thấy tiếng khóc kêu thê lương của trẻ con.

Trong trấn có khách du lịch, khi nhìn thấy trấn có người chết thì ai cũng sợ, bọn họ không dám ở lại trong trấn, rất nhiều người đều thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi đây.

Nhưng cũng đến lúc này bọn họ mới phát hiện mình lại không thể đi được, khắp nơi quanh trấn bị một màn sương trắng dày đặc vây kín, hoàn toàn không nhìn thấy đường, đi thế nào cũng sẽ vòng về trấn.

Điều này khiến bầu không khí trong trấn trở nên căng thẳng vô cùng.

Hoắc Khâu năm nay 28 tuổi, từ khi còn trẻ cô ấy đã thích đi du lịch vào mỗi dịp rảnh rỗi, trấn Thanh là điểm đến của cô ấy lần này, nhưng cô ấy hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp phải chuyện thế này.

Hoắc Khâu đến đây cùng đồng nghiệp, bạn cùng phòng của cô ấy là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, được công ty tuyển vào làm chưa lâu, gặp phải chuyện này khiến cô ta rất lo sợ, cô ta ngồi ở mép giường vò đầu bứt tai, đôi mắt đầy tơ máu.

"Làm sao bây giờ, chị Hoắc, phải làm sao bây giờ… Có phải chúng ta phải chết ở đây không?" Cô ta nghẹn ngào hỏi.

Tuy rằng Hoắc Khâu lớn tuổi hơn cô ta nhưng khi gặp phải chuyện thế này trong lòng cô ấy cũng rất loạn, chỉ là nhìn thấy đồng nghiệp còn hoảng loạn hơn mình, cô ấy lại bình tĩnh hơn.

"Em đừng hoảng hốt, chúng ta sẽ không có việc gì, nếu chúng ta không ra được thì chắc chắn người ngoài cũng không vào được. Nói như vậy người ngoài sẽ phát hiện khác lạ, sẽ vào cứu chúng ta."

Nghe vậy, cô bạn cùng phòng mới nước mắt lưng tròng gật đầu.

Đã đến nửa đêm, Hoặc Khâu cũng buồn ngủ khó nhịn, đang lúc cô ấy dựa vào giường mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên có tiếng trẻ con khóc truyền vào tai, tiếng khóc sắc nhọn như nó đang khóc ở ngay bên cạnh.

Hoắc Khâu lập tức mở bừng mắt, sau đó nhìn thấy bóng đen dán ngoài cửa sổ, cô ấy sợ tới mức giật mình hét lên, ngay sau đó vội vàng giơ tay che miệng để ngăn mình phát ra tiếng.

Bóng dáng kia nhìn như một đứa trẻ, nói nhìn giống là bởi vì đứa trẻ này người đầy máu tươi, thậm chí máu thịt kia còn nhăn dúm dó như chưa mọc ra hết. Nó ghé vào cửa sổ, hai tay dán lên, có vết máu uốn lượn trượt xuống cửa.

Hoặc Khâu cảm thấy đứa trẻ kia đang tìm gì đó, ánh mắt của nó dừng trên người cô ấy, cô ấy không dám phát ra tiếng, chỉ cảm thấy người nổi da gà, cơ thể run lên vì sợ.

Trẻ con chậm rãi bò vào từ cửa sổ, nó dùng cả tay chân bò trên đất, nơi nó đi qua có vết máu lan tràn. Nó vừa bò vừa la khóc, tiếng khóc sắc nhọn làm người nghe đau tai.

"… Đây là quỷ thai kia à?"

Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên, Hoặc Khâu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong phòng bọn họ đột nhiên xuất hiện vài người, những người này như xuất ở trong không khí,

Không biết vì sao, nhìn thấy bọn họ làm Hoắc Khâu đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi như trước, có lẽ là vì khí chết của một nam một nữ kia rất trầm ổn bình tĩnh, nhìn bọn họ cũng làm cô ấy thấy yên lòng hơn vài phần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!