Edit: Qing Yun
Hà Kiến Nhất thuần túy là ngựa chết muốn làm ngựa sống nên mới đi xin lỗi Hàn Húc, bởi vì trong khoảng thời gian này thật sự là quá xui xẻo, lại nói nữa thì thật muốn khóc một trận, ngay cả đàn em bên người cũng muốn tránh cậu ta, giống như đến gần cậu ta sẽ bị lây bệnh
----- nếu đứng gần mà họ cũng bị xui xẻo thì làm sao bây giờ?
"..... Trước cắt cái đầu tóc vàng này đi!" Đây là yêu cầu đầu tiên Hàn Húc đưa ra.
Hà Kiến Nhất có chút không tình nguyện, cậu ta cảm thấy một đầu tóc vàng của mình rất đáng yêu, cậu ta còn buộc phần đuôi lại, đẹp miễn bàn luôn.
Chính là đối diện với ánh mắt ôn hòa của Hàn Húc, cậu ta lại không nhịn được rụt rụt cổ, ngoan ngoãn đến tiệm cắt tóc mà xử lý nó. Vì tỏ vẻ quyết tâm, còn cạo trọc đầu, lộ ra một cái đầu bóng loáng.
Ai, thật xấu!
Soi mình trước cửa kính, Hà Kiến Nhất thở dài.
Một đàn em phía sau nhìn thấy gì, kéo kéo áo Hà Kiến Nhất:
"Lão đại, cô gái kia, là bạn học của Hàn Húc...."
Hà Kiến Nhất quay người đập lên đầu cậu ta một cái:
"Hàn Húc cái gì, gọi lão đại!"
Đàn em sờ sờ đầu, nói:
"Kêu cậu ta là lão đại vậy lão đại thì gọi là gì? Lão nhị?"
"Lão nhị cái đầu mày!"
Hà Kiến Nhất trợn trắng mắt, cái cách gọi này thật không văn minh, người không biết người sẽ nghĩ cái, cậu ta tức giận:
"Kêu...... Nên kêu cái gì thì hay?"
Cậu ta cũng có chút buồn rầu.
Kiến ca đi! Cậu ta vỗ tay một cái nói,
"Cỡ nào phong cách, cỡ nào khí chất!."
Vô ý thức sờ sờ cái đầu trơn bóng của chính mình, cậu ta hỏi:
"Vừa rồi mày nói cái gì?"
Đàn em a một tiếng, nói:
"Em nói cô gái kia hình như học cùng lớp với lão đại, lần trước em còn thấy cô ấy và lão đại cùng vào siêu thị, quan hệ của hai người rất không tồi."
Cậu ta duỗi tay chỉ bên đường đối diện, bên đường đối diện là dãy nhà cũ, hiện đang được di dời, đối lập với mấy tòa cao ốc bên cạnh, nhìn qua càng có vẻ ảm đạm. Hơn nữa, bởi vì nơi này có không ít lời đồn đãi, làm cho nơi này căn bản không người nghỉ chân, nhìn qua còn lộ ra vài phần âm lãnh.
Từ chỗ bọn họ nhìn chỉ thấy một bên sườn mặt của cô, còn có cánh môi đỏ mấp máy, mái tóc đen dài xõa tung trên vai, làn da rất trắng, trắng đến mức không thấy một chút huyết sắc.
"Cô ta đang làm cái gì? A, sao còn có một đứa trẻ......"
"Nơi nào có trẻ con, Kiến ca, anh nhìn lầm rồi đi?"
"Ngay nơi đó, trước mặt cô gái kia......" Hà Kiến Nhất duỗi tay chỉ chỉ, sau đó không biết nhìn thấy gì, biểu tình đột nhiên đại biến, nhịn không được lui ra phía sau, sắc mặt hoảng sợ,
"Kia kia kia...... Đó là cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!