Mạc Thiên tỉnh giấc, thấy cái đầu bù xù đang dựa vào ngực mình, hai cánh tay đang ôm vòng quanh eo của cậu.
Mạc Thiên bất đắc dĩ vì sự dính người này.
Lấy tay niết niết cái mũi của Mạc Chi Tuyệt, khẽ lắc đầu.
Nhớ lại tối qua. Cậu đang nằm trên giường, suy nghĩ lung tung vài chuyện. Ngẫm lại không biết cậu đã đến đây được bao lâu nhỉ, ngày càng thích nghi hơn với môi trường sống này.
Còn có Mạc Chi Tuyệt, chắc chắn hắn chính là người thân cận nhất của Mạc Thiên lúc này. Người này cứ chậm rãi tiến nhập vào thế giới của cậu, trở thành người em trai quan trọng nhất đối với cậu.
Mải nghĩ ngợi, đột nhiên chăn được vén lên, có một bàn tay luồn vào bên trong. Sau đó một cơ thể ấm áp cũng theo đó chui vào.
Mạc Thiên ngạc nhiên nhổm người dậy, cúi đầu cố gắng nhìn thử.
- A Tuyệt?
- Ừm
Giọng nói khe khẽ của một cậu bé vang lên.
- Sao đệ lại sang đây vậy, gặp chuyện gì sao?
Mạc Chi Tuyệt im lặng một lúc, sau đó lùng bùng nói:
- Ngủ không quen.
Hoá ra là vậy. Mạc Thiên cười khẽ nhéo nhéo tay hắn:
- Thôi vậy, đệ ngủ ở đây cũng được.
Nghe xong câu nói này, Mạc Chi Tuyệt lập tức vòng tay ôm eo Mạc Thiên kéo lại gần. Nhưng vì vóc dáng còn quá bé, cho nên không thể ôm Mạc Thiên vào lòng được.
Mạc Thiên dở khóc dở cười thử gỡ tay hắn ra, cơ mà vòng tay lại càng chặt hơn, áp sát Mạc Thiên vào người.
Thôi kệ hắn vậy.
Bị niết mũi nên Mạc Chi Tuyệt lập tức tỉnh lại. Bắt gặp ánh mắt tiếu ý của Mạc Thiên, Mạc Chi Tuyệt cũng cười cười.
- Sáng hảo, A Tuyệt.
- Sáng hảo, ca.
Lại xoa nắn khuôn mặt đáng yêu của Mạc Chi Tuyệt thêm một lúc, Mạc Thiên mới lên tiếng:
- Dậy đi thôi, lát còn phải giúp đệ tìm lớp nữa kìa.
Ăn sáng xong xuôi, cả hai nhanh chóng đi đến lớp.
Mạc Thiên đưa Mạc Chi Tuyệt đến nhận lớp của mình. Ở đây không phân chia theo cấp bậc cao thấp, mà phân theo từng nhóm dị năng. Hiển nhiên Mạc Chi Tuyệt vào dị năng hệ hoả.
- Tan học gặp nhé.
Gật đầu vẫy tay với Mạc Thiên, Mạc Chi Tuyệt cảm thấy có chút không nỡ. Nhưng cũng không thể làm cách gì được, hai người không có cùng dị năng.
Lúc đi vào bên trong, mấy người đang nói chuyện kia đều dừng lại, nhìn chằm chằm vào hắn.
Lẽ dĩ nhiên bọn họ đều có ấn tượng với người có cấp bậc cao này.
Mạc Chi Tuyệt không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!