Chương 20: (Vô Đề)

Ngẩng đầu lên nhìn ngôi trường cao lớn, rộng rãi. Trong trường có đủ loại người đang nói chuyện với nhau. Mạc Thiên thật sự không hiểu những động tác quái dị của bọn họ, chắc là ảnh hưởng từ dị năng.

Dắt tay Mạc Chi Tuyệt đi đến phòng ký túc, ba cậu đúng là tri kỷ đã sắp xếp cho cậu và Mạc Chi Tuyệt ở cùng một phòng. May mắn ở đây là phòng đôi, nếu không thì cậu sẽ cảm thấy bất tiện khi ở chung với nhiều người.

Đang đi dọc hành lang thì một bàn tay đập lấy cậu từ đằng sau:

- Mạc Thiên, lâu rồi không gặp.

Giọng nói sang sảng này là của một cậu bạn cao ngang bằng cậu, da hơi ngăm.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, thì đây là người luôn hợp tác với cậu bắt nạt Mạc Chi Tuyệt. Chính tên này là kẻ đã bày trò giúp cho Mạc Thiên.

Nghĩ đến vậy, Mạc Thiên liền không hài lòng nhìn cậu ta.

Không hiểu sao Mạc Thiên lại dùng ánh mắt ấy nhìn mình, Vĩ Kỳ liếc mắt thoáng thấy Mạc Chi Tuyệt liền buông lời châm chọc:

- Hử, tại sao tên tạp chủng này lại ở đây?

Nghe thấy biệt danh này, Mạc Thiên tức giận, sầm mặt:

- Là ta đưa đệ ấy đến đây.

Không biết cậu ta lại nghĩ gì đột nhiên kéo Mạc Thiên nói nhỏ vào tai cậu:

- Hay là ngươi tính xử lý nó ở đây, được lắm Mạc đại thiếu gia.

Nhìn tên này, độ hảo cảm cứ tụt dần theo cấp số nhân, Mạc Thiên đẩy hắn ra, nhấn mạnh từng chữ:

- Đừng động đến đệ ấy!

Nói rồi dắt Mạc Chi Tuyệt về phòng, bỏ lại Vĩ Kỳ ngơ ngác phía sau.

Cái tên Mạc Thiên nguyên tác này, toàn kết giao với những người gì vậy chứ. Hết tên này chắc chắn sẽ còn tên khác muốn đến bắt nạt Mạc Chi Tuyệt.

Đệ đệ của cậu ngoan ngoãn, hiền lành như thế này, thể nào cũng bị ức hiếp cho mà xem. Cậu phải bảo vệ kỹ mới được.......

Sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, Mạc Thiên ngồi nghỉ trên ghế, nhìn ngắm lại căn phòng.

Ừm không tồi, đúng là ngôi trường nổi tiếng, có hai chiếc giường xếp sát hai bên mép tường đối diện nhau, hơn nữa nơi vệ sinh cá nhân cũng không đến nỗi chật hẹp.

Cậu và Mạc Chi Tuyệt sẽ ở đây một thời gian dài đây.

Nhìn cái người đang ôm eo mình, Mạc Thiên rất muốn nói rằng đệ cũng không bé nữa, nhưng cuối cùng vẫn thôi. Dù sao cũng không cảm thấy khó chịu.

Khẽ xoa xoa mái tóc mềm mại, Mạc Thiên nói:

- Ngày mai sẽ có một cuộc tuyển chọn của người mới, có hồi hộp không?

Hỏi vậy thôi chứ Mạc Thiên không cảm thấy lo ngại gì về năng lực của Mạc Chi Tuyệt. Nam chính mà, làm gì có việc chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được chứ.

Hơn nữa nhìn quá trình tu luyện của Mạc Chi Tuyệt là thấy được một thiên phú to lớn khiến người ghen tị.

Mạc Chi Tuyệt ôm chặt eo cậu trả lời:

- Không, ta chắc chắn sẽ vượt qua được.

Nghe lời khẳng định chắc nịch của hắn, Mạc Thiên cười nhéo nhéo cái má ấy, Mạc Chi Tuyệt liền để yên cho Mạc Thiên tùy tiện chà đạp khuôn mặt mình.

- Được rồi, đi thay đồ đi rồi chúng ta cùng xuống nhà ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!