Mấy ngày sau khi Phó Lam Tuyết mang hắn về sơn động lúc đầu kia, Sở Ngư nhàn đến hốt hoảng, bắt đầu tìm việc mua vui.
Trước đây hắn yên phận chờ đợi là bởi vì thân thể không tiện, hiện nay đã khôi phục, chỉ có thể an tĩnh chờ ngày qua ngày trong sơn động tối tăm, thật sự nhàm chán vô cùng.
Phó Lam Tuyết nhìn hắn đi tới đi lui, im lặng không nói. Sở Ngư không có việc gì làm, dứt khoát tìm một hòn đá dài, mỗi ngày đều khắc một vết, giúp tâm tình nôn nóng giảm bớt một chút.
Nhưng mà không thể đả tọa, không thể đi ra ngoài đi dạo suốt một năm đối với Sở Ngư hiện tại là một quãng thời gian rất dài. Không quá mấy ngày, hắn lại bắt đầu thở ngắn than dài, lăn lộn đầy đất. Dù sao Phó Lam Tuyết cũng không quen biết hắn, hình tượng của nguyên chủ bị tổn hại một chút cũng được, ooc cũng không sao.
Phó Lam Tuyết nhìn hắn làm ầm ĩ mấy ngày cũng không bị kinh nhiễu. Thẳng đến ngày nọ, Sở Ngư cảm thán một câu "Nhân sinh thật là tịch mịch như tuyết", hắn đột nhiên bày ra kết giới để Sở Ngư không thể đi lung tung rồi mới rời khỏi sơn động.
Sở Ngư ngồi xổm trong một góc suy nghĩ: Phó Lam Tuyết đây là bị hắn nháo đến mất kiên nhẫn, muốn đem hắn phơi ở chỗ này một năm?
Không, không, không, hắn thoạt nhìn không phải là người sẽ làm như vậy.
Đối mặt với sơn động tối tăm, Sở Ngư thở dài, từ tận đáy lòng mà nhớ Tạ Hi. Khi ở cùng Tạ Hi, làm cái gì cũng không nhàm chán...... Quả nhiên ở bên nhau quá lâu, tính tình cũng thay đổi. Lúc này mới rời chưa được bao lâu, đột nhiên liền nhớ y đến mức ngủ không được.
Sở Ngư vò đầu bứt tai, vô cùng đau đớn, mạnh mẽ bứt lên đám cỏ dại trên mặt đất, nỗ lực lờ đi nỗi nhớ như thủy triều đang dâng lên trong lòng.
Hắn rất muốn, cực kỳ muốn nhìn thấy Tạ Hi.
Hắn mới nhận ra tình cảm của mình với Tạ Hi không lâu, cách biệt như vậy thật sự rất khó chịu. Tạ Hi trơ mắt nhìn hắn rơi xuống vực sâu, cho dù biết hắn không có chết, phỏng chừng cũng đủ thống khổ...... Cũng không biết Tam sư đệ đã đem lời của hắn truyền tới y chưa.
Khi Sở Ngư lại thở dài, Phó Lam Tuyết đã trở lại, tùy tay giao cho Sở Ngư một đồ vật.
Một cục đá tròn mịn, trắng như tuyết, cỡ bằng hai cái nắm tay.
Sở Ngư mờ mịt: Phó Lam Tuyết cho hắn cái này làm gì...... Là để khi hắn quá phiền não có thể tự cho chính mình một cục gạch sao?
Phó Lam Tuyết nói: "Loại này thạch này cực kỳ kiên cố, nếu ngươi nhàm chán, có thể thử đem nó điêu khắc một chút, xem như giết thời gian."
Sở Ngư ngẩn ra, hồ nghi mà nhìn nhìn hắn, ánh mắt rơi xuống phía sau Phó Lam Tuyết, lúc này mới chú ý tới nơi hắn hay ngồi có rất nhiều tượng nhỏ hình người, mơ hồ thoáng nhìn có cả nam và nữ........ Có thể hắn đã điêu khắc thân nhân và bằng hữu của mình.
Sở Ngư im lặng một lát, cảm tạ Phó Lam Tuyết, vỗ vỗ Tầm Sanh, chuẩn bị bắt đầu dùng Tầm Sanh gọt đá.
Tầm Sanh rõ ràng run rẩy một chút.
Phó Lam Tuyết là người quý trọng kiếm. Trước đây thấy Sở Ngư ngày ngày đem Tầm Sanh làm gậy chống đi lại đã rất nhẫn nại, thấy hắn còn muốn đạp hư Tầm Sanh nữa, có chút đau lòng, lấy ra một con dao nhỏ đưa cho hắn: "Dùng nó đi."
Sở Ngư không hề hay biết, vui sướng mà nhận dao, chạy đến cửa động ngồi xuống, nhìn chằm chằm hòn đá tuyết trắng một lát, mím môi, bắt đầu thật cẩn thận mà khắc.
Phó Lam Tuyết ngồi trở lại tại chỗ, xa xa nhìn bóng dáng gầy ốm của Sở Ngư, rũ xuống mi mắt, duỗi tay đến đống tượng đá bên người kia, dừng một chút, cầm lấy một cái trong đó, nhẹ nhàng xoa xoa.
Có việc mài giũa để tập trung vào, thời gian cũng trôi nhanh hơn rất nhiều. Dưới vực sâu không có bốn mùa. Phó Lam Tuyết tính tình trầm ổn, không hay nói chuyện. Sở Ngư ngày ngày ngồi ở cửa động khắc đá, nhìn khối đá dần thành hình, cũng dần dần trầm tĩnh xuống, so với dáng vẻ làm bộ làm tịch cao quý thanh lãnh trước đây thuận mắt hơn vô số lần.
Hệ thống khích lệ Sở Ngư: "Ký chủ đúng là trong cái rủi có cái may ~"
Sở Ngư mặt vô cảm: "Biến."
Dưới Ma Vực không có bốn mùa, chỉ có ngày đêm. Thậm chí có khi ban ngày cũng tối, liên tục mấy ngày đều không có ánh sáng, mơ mơ màng màng, không biết hôm nay là hôm nào.
Tượng đá nhỏ hắn đã khắc xong được mấy ngày, lại khó khăn chờ đợi ban ngày tới. Sở Ngư nhàm chán mà đếm đếm vết khắc hắn khắc lên hòn đá bên cạnh, đếm tới cuối cùng, vui mừng quá đỗi: "Tiền bối! Đã đầy một năm!"
Phó Lam Tuyết không tỏ ý kiến: "Trước đây còn vô tâm không phổi, tới thời điểm cuối cùng nhưng thật ra rất nóng vội."
Sở Ngư cười gượng.
Phó Lam Tuyết tiếp tục nói: "Kỳ thật, thời điểm đã đến từ ba ngày trước, đã nhiều ngày khó phân biệt ngày đêm, ngươi thiếu ba vết."
Sở Ngư mỉm cười nuốt xuống một búng máu: "......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!