Chương 7: Huynh đệ hoà thuận

Trong lúc ngủ Sở Ngư vô cớ run lập cập. Mê mang mà tỉnh lại, nhìn thấy tiểu thiếu niên đen mặt ở mép giường, hắn híp mắt ngáp một cái, tùy tay nhéo mặt nhỏ rồi tiếp tục ngủ.

Tạ Hi bị nhéo mặt, cứng đờ: "......"

"Sở Ngư!"

Tiếng rống giận truyền vào tai, Sở Ngư dựng thẳng người dậy, hai mắt đăm đăm. Hắn đã lâu không được ngủ sớm, càng khó hơn có một giấc ngủ ngon như thế này. Đột nhiên bị đánh thức, đầu óc vẫn còn hơi ngốc.

Tạ Hi đ è xuống lửa giận trong lòng, "Sao đêm nay ngươi không tới?"

Sở Ngư vừa thấy Tạ Hi liền bừng tỉnh.

Nghe Tạ Hi nói, Sở Ngư hơi khó hiểu. Tiểu sư đệ bị làm sao thế này? Khuya khoắt ba ba mà chạy đến phòng hắn, mắng hắn không đi ôn dưỡng cho y?

Vốn dĩ trong lòng hắn còn đang mừng thầm vì Tạ Hi chưa nửa đêm nhảy cửa sổ vào cầm kiếm báo thù. Sở Ngư ngừng một lát, hắng giọng, thong dong nói: "...... Sư huynh nghĩ, ngươi tối nay hẳn là đã đắp chăn rồi......"

Trường kiếm bỗng dưng đâm tới. Sở Ngư ôm trong lòng bao nhiêu tâm tư, không sợ đắc tội Tạ Hi, vững vàng dùng hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm.

Hắn nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tạ Hi, ôn thanh nói: "Sư đệ, tiểu hài tử đi ngủ muộn là không cao được đâu. Ngoan, về đi ngủ."

Tạ Hi nghe vậy lửa giận càng lớn. Kiếm bị kẹp lấy liền dứt khoát quăng đi, nhón chân lao vào người Sở Ngư.

Không nghĩ tới nam chính sẽ dùng chiêu trẻ con như vậy, Sở Ngư luống cuống tay chân, chỉ kịp thời ném đi thanh kiếm rồi bị Tạ Hi đè lên.

"Bốp!" một tiếng, gáy hắn chuẩn xác đập vào gối sứ. Sở Ngư đau đến mức suýt rơi nước mắt, cắn môi nhịn đau, trong lòng nhủ thầm ngày mai phải đổi sang cái gối mềm hơn chút.

Tạ Hi ngồi trên người Sở Ngư, đấm lên ngực hắn.

Sở Ngư suýt phun ra một ngụm máu.

Trời đất, đêm nay tiểu tử này làm sao vậy?

Chẳng lẽ đã quyết định giết hắn?

Đm, cái hệ thống lừa gạt kia nói 10 năm sau mới giết mà!

Tạ Hi đợi đến nửa đêm, lòng tràn đầy ủy khuất. Nghĩ đến ba năm thống khổ kia, lại nhìn xuống sư huynh khoan dung ôn hòa dưới thân, đột nhiên rơi nước mắt.

Sở Ngư ngẩn ra.

"Sư, sư đệ, ngươi đừng khóc......"

Hắn không chịu được đứa trẻ đáng yêu này khóc đâu!

Bị mắng là hắn, bị đánh cũng là hắn, nam chính ngươi khóc cái gì?

Sở Ngư muốn khóc cùng y.

Tạ Hi vẫn mặt đầy nước mắt, đem đầu vùi vào ngực Sở Ngư. Không lâu sau, Sở Ngư liền cảm thấy trước ngực một mảnh ướt át.

Sở Ngư không nói gì, đột nhiên nhận ra........ Tuy về sau đứa trẻ này sẽ trở thành kiếm tiên trầm âm độc lệ, nhưng hiện tại, y mới mười ba tuổi. Ngày thường ra vẻ lạnh nhạt trưởng thành, rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử nhút nhát, vẫn sẽ vì ủy khuất mà khóc.

Nói đi nói lại, nam chính ngươi rốt cuộc chịu ủy khuất chỗ nào!

Sở Ngư bất đắc dĩ mà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lưng Tạ Hi, thấp giọng dỗ: "Sư đệ đừng khóc, ai khiến ngươi chịu ủy khuất? Sư huynh đánh hắn cho ngươi."

Nói xong chính mình lại nhịn không được nổi lên một tầng da gà.

Nhưng tiểu tử này lại là thích nghe loại dỗ dành ôn tồn này, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà ngẩng đầu: "Ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!