Chương 68: Xin chào đồng chí

Mơ hồ có tiếng nước vang lên ở bên tai.

Sở Ngư thoáng nghe được tiếng bước chân, đột nhiên cả kinh, thần hồn ban đầu còn có chút tán loạn lập tức quay về, tức khắc tỉnh lại.

Mở mắt ra, mơ hồ mà thấy được đỉnh sơn động u ám. Chớp chớp mắt, còn chưa thấy rõ hết thảy trước mặt, thân thể từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đã truyền đến một cơn đau nhức khủng bố. Đau đến mức Sở Ngư không thể động đậy, cơ hồ không thể hô hấp, chỉ có thể thoi thóp hơi thở mà nằm tê liệt trên mặt đất.

Linh mạch phảng phất như bị xé rách, khắp thân thể lại nóng rát. Khi đau đến cực điểm, đại não Sở Ngư có chút ù ù, hoa mắt. Vừa mới mới tỉnh lại, lại trực tiếp đau đến ngất đi, chẳng được bao lâu, lại bị tra tấn tỉnh lại. Lặp lại sau vài lần, Sở Ngư gắt gao cắn răng, miễn cưỡng mới có thể không hôn mê tiếp, mắt thoáng lướt qua một phía, nhìn đến bên cạnh tựa hồ có một bóng người.

Diêm Hành ma quân?!

...... Vậy chết chắc rồi.

Sở Ngư nhận mệnh mà nhắm mắt lại. Hiện tại hắn căn bản cử động cũng không dám. Tình trạng thân thể hắn cực xấu, như thể toàn bộ xương trong người hắn sẽ vỡ tan như thủy tinh nếu hắn cử động dù chỉ một chút.

Tuy rằng có chút kỳ quái Diêm Hành ma quân vì sao chậm chạp không động thủ giết hắn, nhưng toàn bộ tinh thần hắn đều đặt vào việc chống cự cơn đau nhức kia, ngược lại lại không có một chút cảm giác sợ hãi.

Sở Ngư trong lòng thở dài.

Xem ra định luật vai chính bất tử cũng không hoàn toàn chắc chắn......

"Ký chủ không thể nghi ngờ định luật nha ~"

Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói bay bổng, Sở Ngư sợ hãi cả kinh, ngay sau đó liền nổi giận, rít gào lên: "Ngươi còn dám xuất hiện!"

Hệ thống ha ha ha: "Ký chủ tạm thời đừng nóng nảy ~ hệ thống chỉ là tiến hành bảo trì ~ hiện tại bảo trì đã hoàn thành ~ hệ thống 007 trung thành vì ngài phục vụ ~"

Sở Ngư rống xong, giận dữ cũng hạ xuống, đã bình tĩnh lại chút. Nghe hệ thống nói, hắn thu lại tức giận, lạnh lùng nói: "Trung thành? Vậy ngươi giải thích cho ta một chút,  đoạn cốt truyện Diêm Hành ma quân này là chuyện như thế nào!"

Hệ thống bán manh giả ngu: "Chính là có chuyện như vậy nha ~"

Sở Ngư mặt vô cảm.

Hệ thống trầm mặc một lát, giọng điệu tung bay mang theo xấu hổ: "Kỳ thật ~ đoạn cốt truyện này là kết cục của nguyên tác ~"

Có nghĩa là định luật vai chính bất tử đã biến mất.

"Kết cục?" Sở Ngư lặp lại hai chữ này mấy lần, chỉ cảm thấy càng thêm không thích hợp, nhăn chặt mày, "Đoạn cốt truyện này đã qua, không tính là lộ tình tiết. Ngươi nói rõ ràng cho ta rốt cuộc là chuyện như thế nào."

Hệ thống ấp a ấp úng, ngượng ngùng xoắn xít sau một lúc lâu mới đem toàn bộ cốt truyện nguyên tác nói ra.

Sở Ngư nghe xong, sắc mặt đã đen.

Không thể không nói, tác giả của quyển sách này là điển hình của việc nhàn đến đau trứng, khó trách có thể lấy một loại tư thế hoàn mỹ nằm liệt giữa đường.

Nguyên tác viết là Diêm Hành ma quân xuất thế, nhưng mà người của Sở gia có thể phong ấn Diêm Hành ma quân đã bị nam chính giết hết, không ai có thể ngăn cản Diêm Hành ma quân. Hắn giết sạch trên dưới Thiên Uyên Môn, bao gồm cả Lục Khinh An đã cố gắng ngăn cản. Mà nam chính cũng bị trọng thương, được nhóm nữ chủ mang theo chạy trốn tới Thanh Đồ.

Diêm Hành ma quân hận thấu xương cả chính đạo cùng ma đạo. Những kẻ tự cho là thông minh, cho rằng có thể khống chế hắn bị giết sạch, hắn vượt qua tám đại địa giới của chính đạo, cuối cùng tìm được cờ dẫn hồn. Ma cờ vung lên, âm khí tận trời, oán khí như mây, chướng khí vô biên lấy ma cờ làm trung tâm tản ra. Vô luận là phàm nhân hay là tu sĩ tiếp xúc với cổ chướng khí này, kiên trì không được bao lâu liền sẽ chết đi. Hồn phách bị cờ dẫn hồn hấp thụ, tiếp tục củng cố thực lực.

Đám ma tu phát hiện chính mình chơi quá trớn, không trấn áp Diêm Hành ma quân không được, khóc lóc thảm thiết mà cùng chính đạo một lần nữa kết minh, lôi kéo những chính đạo còn sót lại để tìm phương án giải quyết, lại bó tay không tìm ra biện pháp.

Toàn bộ hậu duệ của những người năm đó phong ấn Diêm Hành ma quân đã chết, mà Diêm Hành ma quân tàn hồn vừa trở về liền hấp thu vô số linh lực cùng tinh huyết, thực lực nhanh chóng tăng trở lại. Những người còn dư lại cùng góp sức cũng không đủ làm hắn tắc kẽ răng.

Từ Tiêu Hà, chướng khí tràn ngập đến Vân Thác. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có người đưa ra biện pháp.

Giống như lúc trước, có người mượn Tiên Khí, hiến tế chính mình để phong ấn tàn hồn. Hiện giờ tuy rằng không có Tiên Khí, nhưng chỉ cần có người nguyện ý hy sinh chính mình, nói không chừng cũng sẽ có thể phong ấn Diêm Hành ma quân......

Nam chính vào thời điểm này tu vi tiến bộ vượt bậc, đã sắp chạm đến Hóa Thần kỳ không nói hai lời, đứng dậy.

Bởi vì người đã giết người có thể phong ấn Diêm Hành ma quân chính là y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!