Đám ma tu không có động tác gì, chỉ an tĩnh mà treo ở phía trên Ma Vực đang chậm rãi khuếch trương, tản ra u Tử Vi quang. Ánh mắt nóng cháy, chỉ còn thiếu quỳ xuống cúng bái.
Những tiểu tu sĩ trợ giúp tạo ra đại họa thấy ma tu không để ý tới bọn họ, vội vàng ngự kiếm trốn đi.
Những người này ở lại cũng chỉ để làm đồ ăn cho Diêm Hành ma quân một khi hắn tỉnh lại. Sở Ngư lùng lạnh nhìn bọn họ vội không ngừng mà chạy trốn, khoanh tay nhìn chằm chằm Ma Vực rung chuyển, trong đầu xoay mấy vòng, đột nhiên nghĩ tới lời Ngụy Từ Âm nói qua.
Ngụy Từ Âm từng nói, Độn Nguyệt Môn mượn Phong Linh thảo, muốn đánh thức một thứ gì đó đáng sợ........ Nếu thứ kia là chỉ tàn hồn của Diêm Hành ma quân, như vậy liền có thể hiểu ma tu mấy năm nay bận bịu là vì sao. Mười mấy năm trước, ngoài thành Phương Dạ từng xuất hiện ma tu cướp đoạt Phệ Linh trùng, loại linh trùng này nếu bồi dưỡng tốt có thể cắn nuốt kết giới.
Phong Linh thảo chỉ tồn tại trong Lăng Khư, mà Lăng Khư cách Vân Thác một khoảng trời cao đất rộng, bọn chúng liền mượn Phệ Linh trùng tiến vào Lăng Khư.
Nhận được nhiệm vụ này, Ngụy Từ Âm hẳn là đã rất rối rắm —— rốt cuộc Diêm Hành ma quân lục thân không nhận, thị huyết thành tánh, vô luận là ma tu hay là chính đạo đều giết không chớp mắt.
Khi ở Vân Thác, Ngụy Viễn Sơn từng nói, hắn xác thật bị nhiếp đoạt tâm hồn một đoạn thời gian. Chỉ sợ lúc ấy Ngụy Từ Âm là bất đắc dĩ mới dẫn người tới Lăng Khư. Chẳng trách lúc đó hắn vừa nói không thể lãng phí thời gian, lúc sau lại chậm chạp kéo thời gian.
Sau khi ma tu đánh thức tàn hồn của Diêm Hành ma quân thì vẫn luôn cung cấp nuôi dưỡng hắn. Từ lúc chính ma đại chiến bắt đầu, bọn chúng đã một bên đánh một bên tiếp tục kéo thời gian, chờ đợi thời cơ chín muồi........ Hẳn là từ khi ma tu đột nhiên rời khỏi Kim Hà, chính ma đại chiến hạ màn, bọn chúng liền bày ra kế hoạch để tìm tới Ma Vực. Từ Kim Hà một đường đánh tới Tiêu Hà, để đánh đến trước đại môn của Thiên Uyên Môn đương nhiên không có khả năng.
Lúc này nội gian Từ khách khanh liền có tác dụng.
Tuy rằng không biết ma tu biết được ở trước cấm địa trong đại điện Sở gia có truyền tống trận như thế nào, tóm lại bọn chúng đã theo dõi Sở gia, phái vài người lẫn vào địa bàn chính đạo, sau đó rải lời đồn. Chờ bách gia thảo phạt Sở gia thì đục nước béo cò, mượn Truyền Tống Trận tới Ma Vực.
Trước khi thảo phạt Sở gia, bọn chúng lại truyền tin rằng có tu sĩ tập kết đi Sở gia, tự nhiên mà vậy mà dẫn ra Lục Khinh An cùng Tạ Hi. Nếu không Lục Khinh An mà vẫn còn ở đây, nhất định có thể phát hiện dị động trước khi Truyền Tống Trận khởi động mà chạy tới. Đối mặt với Yểm Hàn kiếm, bọn họ chúng thể thuận lợi mà làm xong việc hay không liền không nhất định.
Một nước cờ hoàn hảo.
Mà Độn Nguyệt môn chủ vừa rồi bị ném xuống Ma Vực hẳn chính là một sợi tàn hồn của Diêm Hành ma quân.
Không cần nhiều lời, hết thảy đơn giản sáng tỏ. Ma Vực này chính là nơi phong ấn tàn hồn của Diêm Hành ma quân. Nếu tàn hồn bị đánh thức hoàn toàn, dẫn hồn cờ cũng tại đây, mấy vị lão tổ của Thiên Uyên môn ngày trước có tới cũng vô dụng.
Đối phó với Diêm Hành ma quân đã không được, huống chi còn có ma cờ.
Tuy rằng đều chỉ là phỏng đoán, chỉ sợ cũng đã đúng đến tám chín phần.
Sở Ngư bực bội mà vò tóc, trong lòng không ngừng gọi hệ thống, nhưng phản hồi nhận được toàn bộ là "Đinh ~ hệ thống đang bảo trì ~ thỉnh ký chủ kiên nhẫn chờ đợi đến khi hoàn thành ~"
Ta đ*t cả nhà ngươi!
Cái thứ hệ thống vô tích sự này.
Tiếng nức nở từ trong Ma Vực càng lúc càng lớn như đâm sau vào đầu khiến Sở Ngư choáng váng. Che lại lỗ tai, Sở Ngư thối lui đến sau một khối cự thạch ngồi xuống, nghiêng đầu quan sát tình huống.
Quả nhiên không cần bao lâu, lực lượng át chủ bài của Thiên Uyên Môn đã kéo tới.
Sở Ngư chậm rì rì mà bò dậy, mặc kệ tuyết lạnh phủ kín cự thạch, nằm trên cự thạch ngẩng đầu xem, dễ dàng liền nhìn ra vị lão tổ Hóa Thần sơ kỳ của Thiên Uyên Môn.
Con đường vấn đạo rất dài, mà sau tu sĩ cổ đại chiến, nhân tài gần như đã điêu tàn. Ngàn năm qua số tu sĩ thăng đến Hóa Thần kỳ không nhiều lắm. Mỗi người đều vì đột phá Hóa Thần kỳ mà cuồng nhiệt không thôi, cố tình trong lúc đó lại sinh ra một Lục Khinh An quái thai.
Sở Ngư sờ sờ chóp mũi, đảo mắt, nhớ tới Lục Khinh An bát quái, không khỏi có chút phân tâm.
Lục Khinh An cũng bất quá mới hai, ba trăm tuổi, vậy mà tu vi lại vừa nhanh nhẹn vừa dũng mãnh. Nghe nói là bởi vì sư tôn hắn – cựu môn chủ của Thiên Uyên Môn thế hệ trước – đã đem một nửa công lực độ cho hắn.
Khó trách khi hắn làm thủ hạ cho Tống Viễn Trác âm dương quái khí cũng không tức giận.
Mới thất thần một lát, trong Ma Vực đột nhiên lại run lên, sương đen nồng đậm nhanh chóng tràn ngập ở trước mặt đám ma tu kia. Bên trong sương đen tựa hồ có hai điểm huyết sắc chợt lóe.
Môn chủ Độn nguyệt môn vui mừng quá đỗi, kích động mà kêu: "Diêm Hành ma quân!"
Đáp lại gã, sương đen không tiếng động tràn tới. Giống như một con quái vật, đột nhiên nhào lên, đem mấy ma tu kéo vào trong sương đen. Ngay sau đó, những tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, không biết là do chúng nhìn thấy gì hay là chịu đựng khổ hình gì, âm thanh thê lương vô cùng, trong nháy mắt liền làm người ta sởn tóc gáy.
Những ma tu còn lại phản ứng nhanh mà né được đều mang vẻ mặt tái nhợt, vừa kinh vừa giận mà nhìn về phía đồng bọn là môn chủ Độn Nguyệt môn cũng mang vẻ giống chúng: "Không phải ngươi nói là có thể khống chế được sao!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!