Chương 47: Sống không bằng chết

Trong sơn động cực kỳ lạnh. Dù người tu chân không sợ lạnh nhưng khi tiến vào trong động, vẫn cảm thấy lạnh lẽo dày đặc.

Sở Ngư và Tạ Hi đi ở cuối cùng, xa xa nhìn Tống Kinh Nghĩa đi đầu. Hắn tới gần Tạ Hi, nhỏ giọng nói: "Tống Viễn Trác đã có bản lĩnh cho gã một pháp bảo phòng ngự, không chừng còn có không ít thứ khác. Lát nữa cẩn thận một chút."

Từ lúc bắt đầu gã đã có ý nghĩ muốn độc chiếm, Tống Kinh Nghĩa đã nếm được ngon ngọt, làm sao có thể hào phóng như vậy? Dẫn bọn hắn tới chỗ này, tám phần là có mưu kế.

Càng đi vào sâu trong sơn động, vách động càng ngày càng hẹp. Sở Ngư khó chịu nhíu mày, tình cảnh này càng tiện cho Tạ Hi đang cười đến xán lạn dính lên người hắn. Lát nữa không hiểu y định phản ứng lại tình huống xuất hiện đột ngột như thế nào.

Sở Ngư yên lặng liếc mắt nhìn y một cái, quay đầu đi không nói lời nào.

Qua hồi lâu, Tống Kinh Nghĩa dẫn đường phía trước dừng chân. Nơi sâu nhất trong sơn động không còn hẹp như trước, ngược lại rộng mở thông suốt, lộ ra một mảnh đất trống.

Sở Ngư ngước mắt, tránh ánh mắt của Tống Kinh Nghĩa. Nhìn đến ở giữa mảnh đất trống, cũng có một cái u đàm, giữa hồ có một khối đất nhỏ bên trên mọc linh thảo mà tất cả vừa mới nhìn thấy.

Ba cây.

Ánh sáng phản chiếu từ bốn phía vách động ánh lên trong mắt mấy đệ tử Thiên Uyên Môn, lại là một mảnh lửa nóng.

Có kinh nghiệm của Sở Ngư lúc trước, bọn họ kiềm chế tâm tình kích động, không tùy tiện hành động. Tống Kinh Nghĩa quay đầu lại nhìn Sở Ngư và Tạ Hi dựa trên vách đá tựa hồ không có dấu hiệu cử động, mày nhăn lại, tùy ý ném ra lá bùa đi thử cấm chế.

Lá bùa an an ổn ổn mà đi qua.

Chân mày Tống Kinh Nghĩa giãn ra, cười nói: "Xem ra là chúng ta quá cẩn thận rồi, nơi này không có cấm chế."

Nói xong, gã đi sang một bên, thu kiếm đứng yên.

Tống Kinh Nghĩa đã có được một gốc linh thảo, nếu lại tiếp tục bày thủ đoạn thì thật sự không thể nào chấp nhận được.

Mấy đệ tử liếc nhau, thoáng yên tâm, âm thầm nổi lên phòng bị đối với người xung quanh.

Ngưng một lát, vẫn là không có người cử động. Lâm sư đệ nhìn Tống Kinh Nghĩa, lại quay đầu nhìn hai sư huynh đệ Sở Ngư một bộ muốn xem trò hay, do dự một lát, chậm rãi thối lui đến bên người bọn họ.

Hắn vừa động, lập tức kinh động tới những người còn lại. Lập tức liền có người ngự kiếm bay đi, không nghĩ vừa mới đến bên trên u đàm, liền nghe "Ha" một tiếng.

Âm thanh rất nhỏ.

Mấy người khác không đuổi kịp người đó, đang tức giận mắng gã trong lòng thì chợt phát lạnh, theo bản năng mà ngừng lại.

Đệ tử giành bay đi trước kia bất động phía trên mặt hồ rất lâu mới máy móc xoay đầu, đôi mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Kinh Nghĩa mới vừa dùng cấm chế.

Tống Kinh Nghĩa bình tĩnh nhìn gã, thậm chí mang chút ý cười.

Hai mắt đệ tử kia trừng càng lớn.

Gã ngày thường dùng mọi cách lấy lòng Tống Kinh Nghĩa, chửi bới cái đinh trong mắt Tống Kinh Nghĩa là hai sư huynh đệ Sở Ngư. Thậm chí ở Đạo chiến chính ma gã còn ám hại Tạ Hi, tuy rằng không có thành công......

Không kịp nghĩ nhiều cái gì, hối hận cái gì, hết thảy sự việc phát sinh trong nháy mắt. Ngay sau đó, bắt đầu từ đỉnh đầu, cả người gã chia thành hai. Trong thời gian ngắn dâng lên mùi rỉ sắt của máu, sau đó "Rắc" một tiếng, bội kiếm dưới chân gãy thành hai đoạn. Gã theo mảnh kiếm thẳng tắp rơi vào trong u đàm, một lát sau bị ăn mòn thành một sợi khói nhẹ.

Dù trong Đại chiến chính ma đã thấy qua vô số người tử vong, nhưng tu sĩ đấu pháp, người chết ít nhất vẫn giữ được một chút thể diện. Thần hồn có thể bị trực tiếp bị đánh tan, thi thể vẫn còn được bảo tồn, có lẽ sẽ bị một đinh đâm xuyên qua gáy, hoặc bị một kiếm chém đầu......

Ma tu tàn nhẫn thủ đoạn rất nhiều, nhưng ở trên chiến trường cũng không cơ hội thấy được.

Trước nay chưa từng ai thấy qua cái chết như vậy.

Mọi người sắc mặt đều có chút trắng, bao gồm cả Tống Kinh Nghĩa trong lòng có quỷ.

Không ngờ Tống Kinh Nghĩa còn có thể làm được đến mức này......

Sở Ngư kinh ngạc, khó chịu dời đi ánh mắt, chặn lại cảm giác buồn nôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!