Chương 38: Phó bản hồi sinh

Sở Thanh cứng người, ngẩn ngơ ngẩng đầu. Từ ngực Sở Sương Trì chậm rãi ngưng tụ lại thành một vầng sáng màu trắng, dần dần nổi lên, cơ hồ hiện ra một bóng người trong suốt.

Sở Thanh không chớp mắt mà nhìn bóng người, trong lòng dâng lên hy vọng cùng niềm vui mừng điên cuồng.

Nữ tử gương mặt tú mỹ ôn hòa hiện ra, xa xa mà nhìn về phía Sở Ngư, khóe miệng nhàn nhạt ý cười: "Ngư nhi, cuối cùng con cũng về rồi, làm ta lo lắng gần chết."

Sở Ngư cũng ngơ ngẩn, theo bản năng cúi đầu về phía nàng.

Đây là mẫu thân của nguyên chủ và Sở Thanh, phu nhân của Sở Sương Trì.

Nguyên Anh mất đi, hẳn là thần hồn phải câu diệt mới đúng. Sở phu nhân như thế nào giống Thẩm Niệm vẫn còn giữ lại được thần hồn?

Suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên lời nói vừa rồi của Sở Sương Trì——

"Nàng ở trong lòng ta."

Nguyên bản Sở Ngư còn tưởng rằng ý của Sở Sương Trì là Sở phu nhân mãi sống trong lòng hắn. Hiện giờ nghĩ đến, hẳn là Sở Sương Trì sử một phương pháp không biết tên, bảo vệ thần hồn của Sở phu nhân, đem thần hồn nàng ôn dưỡng ở trong cơ thể, vẫn luôn bảo hộ nàng.

Sở Thanh lúc này lại là không thể nghĩ được nhiều như vậy, hai tròng mắt đỏ bừng, quỳ trên mặt đất, đầu vùi vào hai tay. Vui mừng như điên vừa rồi nháy mặt lạnh đi khi hắn nhìn đến thi thể của Sở Sương Trì.

Hắn đã giết phụ thân của mình.

Sở phu nhân ôn nhu mà chăm chú nhìn Sở Ngư một lát, thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn thi thể Sở Sương Trì, không tiếng động mà thở dài. Trong mắt nàng hiện lên một tia đau đơn thấu xương, ngay sau đó liền hóa thành giếng cổ không gợn sóng.

"Thanh nhi."

Sở Thanh run rẩy, mặt đầy nước mắt mà ngẩng đầu, nhìn mẫu thân của mình, trên mặt là thống khổ cùng áy náy: "Mẫu thân, con xin lỗi."

Sở phu nhân trầm mặc một lát, nghiêm mặt nói: "Thanh nhi, thu hồi nước mắt đi. Phụ thân con không hy vọng nhìn thấy con như thế này."

Nàng dừng một chút, hoãn thanh nói, "...... Sở Sương Hà biết nhược điểm của phụ thân con là Sở gia, nhược điểm Sở gia cũng chính là chàng. Những ngày thần hồn chàng thanh tỉnh đều cùng ta thương nghị......"

"Cho nên Thanh nhi, không được làm phụ thân con thất vọng."

Sở Thanh im lặng mặt đối mặt với Sở phu nhân. Thật lâu sau một lần nữa cúi đầu, tóc dài che mắt, thấy không rõ thần sắc. Hắn như khắc từ đá, quỳ gối trước mặt Sở Sương Trì cùng Sở phu nhân.

Sở Ngư cùng Tạ Hi nhìn nhau, chậm rãi đi đến bên người Sở Thanh, giống như hắn quỳ xuống trước Sở Sương Trì, thấp giọng gọi: "Đại ca."

Nghe được giọng nói của đệ đệ yêu thích nhất, Sở Thanh mới hơi giật mình. Khi ngẩng đầu nhìn về phía Sở phu nhân, sắc mặt hắn đã một mảnh bình tĩnh: "Mẫu thân, người thật ích kỷ."

Ép hắn mang gánh nặng giết cha, rời Sở gia đến nơi tốt đẹp hơn. Ép Sở Thanh vứt bỏ bản tính yếu đuối cùng ôn nhu, ép hắn trưởng thành.

Tuy tình thế bức bách, nhưng phương pháp này thật sự quá độc ác.

Sở Ngư nhìn hốc mắt vẫn còn đỏ của Sở Thanh, có chút lo lắng: "Đại ca?"

Sở Thanh lúc này mới quay đầu nhìn về phía Sở Ngư, miễn cưỡng kéo khóe miệng, vươn tay ôm Sở Ngư vào trong lòng. Như là có chút lạnh, thân mình hắn run bần bật.

Lục Khinh An đứng một bên nhìn một lúc lâu, lắc lắc đầu, xoay người đi trở về Kính Hoa cung.

Sở Ngư đoán được hắn là đi tìm thi thể của Thẩm Niệm. Hắn yên lặng ôm lấy Sở Thanh, nhắm mắt xem cụm ánh sáng đỏ trong người, tâm tình phức tạp.

Sau khi Thẩm Niệm trợ giúp hắn rời khỏi Lăng Khư trước thời hạn, thần hồn trở nên suy nhược, vẫn luôn ngủ say.

Đại khái bởi vì thần hồn ở trong Lăng Khư phiêu đãng đã lâu, bị hao tổn quá nhiều. Thẩm Niệm không nhớ quá khứ nhưng vẫn nhớ rõ ở Thiên Uyên Môn có một cố nhân quan trọng. Suốt thời gian ở trong Lăng Khư vẫn luôn truy vấn Sở Ngư tình hình gần đây của Thiên Uyên Môn.

Đáng tiếc Thẩm Niệm đã quên tên người quan trọng này. Thiên Uyên Môn trong trăm năm gần đây có rất nhiều biến hóa. Bằng không mười năm ở chung, Sở Ngư tại sao lại chậm chạp không nhận ra người trong lời Thẩm Niệm nói chính là sư tôn của hắn, Lục Khinh An.

Đợi Lục Khinh An trở về, Sở Thanh đã bình tĩnh lại, cận thận thu lại thi thể Sở Sương Trì. Sở phu nhân cũng trở về ngọc bội Sở Sương Trì mang theo mà dưỡng hồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!