Chương 37: Không xứng họ sở

Sở Sương Hà?

Sở Thanh quen thuộc, tình cảm thâm sâu với Sở Sương Trì cùng Tạ Hi mang theo hào quang nam chính cư nhiên đều bị gã lừa dối qua mắt?

Sở Ngư phát ngốc, trong đầu hiện lên ý niệm, ngay sau đó cả người đều chợt lạnh.

Thân thể có liên hệ mật thiết với Nguyên Anh, giống như khí huyết và hơi thở. Chính là Nguyên Anh không thể tùy tiện ra khỏi cơ thể. Nếu Lục Khinh An trúng một kiếm này chắc chắn sẽ mất mạng!

Khoảng cách gần như vậy, căn bản trốn không thoát!

"Keng!"

Âm thanh sắc nhọn của kim loại giao nhau lọt vào tai. Trong chớp nhoáng, Lục Khinh An nhẹ nhàng trở tay đẩy Bất Hành, nâng vỏ kiếm lên, đem một kích trí mạng kia chặn lại.

Trên mặt Sở Sương Trì hiện lên một tia kinh ngạc, còn chưa có động tác tiếp theo, Lục Khinh An đã giơ tay chém qua một kiếm. Ai cũng biết Lục Khinh An là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thanh danh hiển hách, người thường không dễ dàng tiếp được một kiếm của hắn. Sở Sương Trì lập tức quăng kiếm không đỡ, như cũ đứng ở tại chỗ, trên mặt dần dần hiện lên một nụ cười quái dị.

Lục Khinh An dừng một chút, Yểm Hàn dán ở cổ Sở Sương Trì, chỉ cần nhẹ nhàng động là có thể lấy đầu gã.

Sở Sương Trì không bất ngờ, bình tĩnh cười: "Ngươi đã sớm có phòng bị?"

Lục Khinh An nghiêm nghị nhìn gã, không nói gì.

Sở Sương Trì thật ra có chút nghi hoặc: "Ta cải trang thành Sở Sương Trì có chỗ nào không giống? Thân thể cũng là của hắn, thậm chí có đôi khi chính ý thức của hắn còn sẽ nhảy ra, giống vừa rồi khi bảo vệ tiểu súc sinh kia."

Nghe được ba chữ "Tiểu súc sinh", sắc mặt Tạ Hi phát lạnh. Đoạn Tuyết trong tay lập tức ra khỏi vỏ, tựa hồ phải trực tiếp xông lên giết gã. Sở Ngư vừa vặn lặng lẽ lui đến bên cạnh Tạ Hi. Thấy Đoạn Tuyết ra khỏi vỏ, hắn bất động thanh sắc mà ấn trở về, vỗ vỗ tay y.

Sở Thanh nhẫn nại không được, nhấc lên Tam Hỏa, mặt đầy sương lạnh: "Nghiệp chướng, cút ra khỏi cơ thể phụ thân ta ngay!"

Sở Sương Hà không chút để ý mà cười: "Thanh nhi thật là càng thêm bất cận nhân tình. Nhiều năm không gặp như vậy, một tiếng thúc thúc cũng không gọi."

Ánh mắt Sở Thanh phảng phất như muốn giết người.

Dù có mũi kiếm lúc nào cũng có thể đoạt mệnh dán ở trên cổ, Sở Sương Hà lại như cũ mặt không đổi sắc, chuyện trò vui vẻ: "Ngươi phát hiện ra từ khi nào?"

Thấy Sở Thanh không nói lời nào, gã cũng không vội, cân nhắc một chút, bừng tỉnh đại ngộ, "Mới vừa gặp đã biết? Ta còn tự hỏi tại sao ngươi vừa thấy ta liền bày ra bộ dáng bi thương kia, hoá ra là phụ tử tình thâm. Ngươi thế mà im hơi lặng tiếng chịu đựng, cái gì cũng không nói. Nhiều năm không gặp, coi như ngươi đã có thêm chút đầu óc."

Chân mày Sở Thanh nhíu lại, như nghĩ tới cái gì, tay nắm Tam Hỏa có chút run rẩy: "Câm mồm."

Sở Sương Hà không để ý tới hắn, nhìn về phía Sở Ngư. Rõ ràng là đang cười, lại giống như một thanh đao sắc nhọn, hàm chứa sát ý âm độc: "Đây là con trai thứ ba của đại ca, đệ đệ của ngươi sao? A, ước chừng có thể nhìn ra vài phần giống nhị đệ của ngươi. Đáng tiếc, nhị đệ ngươi không lớn được như vậy. Ta vẫn còn nhớ rõ, đứa trẻ nhỏ như vậy, ôm vào trong ngực nhẹ như lông vũ......"

"Câm mồm!" Sắc mặt Sở Thanh càng thêm khó coi, gân xanh trên trán nhảy dựng, trong mắt nhiễm màu đỏ tươi.

Lục Khinh An nhăn mày, đang muốn mở miệng nhắc nhở Sở Thanh cố thủ bản tâm, nụ cười trên mặt Sở Sương Hà bỗng nhiên cứng lại, kinh ngạc trong chớp mắt, thân mình run rẩy, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Sau một lúc lâu, hắn một lần nữa mở mắt ra, thần sắc nguyên bản có chút điên cuồng khôi phục lại bình tĩnh, con ngươi màu đen ôn nhu ấm áp: "Thanh nhi, đừng bị gã ảnh hưởng."

Sở Thanh thân mình cứng đờ, thiếu chút nữa bị lửa giận làm mất tỉnh táo. Hắn tỉnh táo lại, ngơ ngẩn mà nhìn đôi mắt Sở Sương Trì: "...... Phụ thân?"

Khách khanh Nguyên Anh kỳ cũng kích động: "Gia chủ? Người tỉnh rồi?"

Sở Sương Trì hướng bọn họ gật đầu, nhẹ nhàng đẩy ra mũi kiếm Yểm Hàn, cười nói: "Lục đạo hữu, mới vừa rồi làm phiền ngươi."

Lục Khinh An thu lại Yểm Hàn, ngước mắt nhàn nhạt nhìn hắn: "Tu vi của ngươi không yếu, tâm tính cứng cỏi. Tại sao lại bị xâm chiếm thân thể?"

Sở Sương Trì trầm mặc một chút, hơi hơi mỉm cười: "Mỗi người đều có một nhược điểm, phòng tuyến ở đáy lòng luôn yếu ớt nhất, dễ dàng bị người khác lợi dụng —— Lục đạo hữu không phải cũng có nhược điểm như vậy sao?"

Lục Khinh An im lặng, cúi đầu nhìn Bất Hành bên hông, ám sắc trong mắt lưu động, mím môi không nói.

Cũng đúng, Sở Sương Hà và Sở Sương Trì cùng nhau lớn lên. Trước khi bắt đầu tranh giành vị trí gia chủ, hai người tình cảm hẳn là không tệ, tự nhiên cũng hiểu biết lẫn nhau. Bị Sở Sương Hà chiếm thân thể, cũng không thể trách Sở Sương Trì ý chí không kiên định.

Sở Thanh sắc mặt thống khổ trong chớp mắt, hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh lại: "Phụ thân, mẫu thân nàng...... Nàng thật sự......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!