Chương 35: Phong cách kỳ lạ

Sở Sương Trì hướng Sở Thanh chậm rãi gật đầu, không giống với thái độ ân cần hỏi han Sở Ngư, ánh mắt thật sâu.

Sở Thanh cùng hắn đối diện một lát, sắc mặt cũng bình tĩnh trở lại, mỉm cười lại gọi một tiếng "Phụ thân". Hắn ghé sát vào Sở Sương Trì, thấp giọng nói mấy câu. Sau một lúc, hắn chuyển hướng sang Lục Khinh An, sắc mặt không biết vì sao có chút tái nhợt: "Tiền bối, phản đồ Sở gia đã bị phụ thân ta chính tay giết, đại thù của mẫu thân đã báo. Chúng ta nên tìm phương pháp trở về."

Lục Khinh An xoa xoa kiếm bên hông, thu lại một chút băng hàn trên mặt, nhàn nhạt gật đầu, đem Yểm Hàn tra lại vào vỏ. Sở Ngư bị động tác của hắn hấp dẫn, nhìn kỹ một chút, phát hiện bên hông Lục Khinh An còn treo thêm một thanh kiếm.

Nếu hắn không nhầm...... Đó hẳn là thanh kiếm bọn họ nhìn thấy trước khi bị truyền tống tới nơi này.

Nhìn dáng vẻ Lục Khinh An khẩn trương như vậy, xem ra hắn cùng chủ nhân của thanh kiếm kia có quan hệ rất sâu xa.

Sở Ngư cân nhắc một lát, xác thật không nhớ ra trong nguyên tác từng xuất hiện một thanh kiếm tên Bất Hành, liền đem việc này vứt ra sau đầu. Thấy Sở Thanh bên kia thấp giọng cùng Lục Khinh An thương lượng cái gì, Sở Ngư sinh ra nhàm chán, quay đầu lại nhìn nhìn Sở Sương Trì. Không biết có phải hoa mắt hay không, trong nháy mắt ở bên môi Sở Sương Trì thoáng xuất hiện ý cười như rắn rết chưa tiêu tán.

Trong bông có kim, nụ cười đầy ác ý, dữ tợn, hoàn toàn bất đồng với Sở Sương Trì tính tình nho nhã bình thản.

Sở Sương Hà?

Sở Ngư sau lưng phát lạnh, da đầu đột nhiên tê dại.

Nhịn xuống nỗi kinh sợ, Sở Ngư yên lặng nắm lấy Tầm Sanh, bất động thanh sắc mà nhìn kỹ. Sở Sương Trì vẫn như cũ là một bộ tâm như tro tàn, biểu cảm trầm mặc.

Chẳng lẽ Sở Sương Trì có vấn đề?

Chính là nam chính đã tự mình nói trên người hắn không có sát khí, Sở Thanh cực kỳ quen thuộc với phụ thân cũng không nhận thấy có chỗ nào không đúng. Sở Sương Hà giỏi đến mấy cũng không thể cùng lúc lừa được hai người này.

Hẳn là chỉ là...... Ảo giác đi.

Tựa hồ cảm thấy Sở Ngư vẫn luôn nhìn sang đây, Sở Sương Trì quay đầu nhìn về phía hắn, duỗi tay xoa xoa tóc của hắn, trầm mặc một lúc lâu, mỉm cười nói: Ngư nhi, về sau phải nghe lời đại ca."

Ngữ khí sao có chút giống như đang để lại di ngôn...?

Sở Ngư dừng một chút, gật đầu.

Sở Sương Trì thở dài: "Con từ nhỏ tính tình đã lãnh đạm, không muốn cùng chúng ta thân cận, cũng không muốn ở trong cốc tu luyện. Hiện giờ...... Cũng tốt, cũng tốt."

Hắn nhìn chằm chằm Sở Ngư một lúc lâu rồi mới dời ánh mắt đi.

Rõ ràng là lời nói không đầu không đuôi, Sở Ngư lại nghe hiểu: Sở Sương Trì cảm thấy may mắn vì nguyên chủ từ nhỏ đã không quá thân thiết với bọn họ cho nên khi Sở phu nhân chết, hắn cũng sẽ không quá thương tâm?

Sao có thể? Chỉ một chút tàn lưu ý thức của nguyên chủ đã đủ làm hắn thống khổ đến quá sức, cũng may là chỉ trong vài thời gian không dài.

Sở Ngư há miệng muốn giải thích, lại không thể nói lên lời nào, đành phải lùi về bên cạnh Tạ Hi, sầu bi thở dài.

Tạ Hi giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, không nói gì.

Chờ Sở Thanh cùng Lục Khinh An thương lượng xong, Sở Ngư đã không tự giác mà dựa lên người Tạ Hi. Tạ Hi ôm lấy eo hắn, vẻ mặt toàn là đắc ý. Sở Thanh quay đầu lại thấy một màn này, tức đến sùi bọt mép, trực tiếp rút ra Tam Hỏa: "Cái tay dơ bẩn của ngươi đang đặt chỗ nào đấy hả!"

Tạ Hi liếc nhìn hắn một cái, không để ý.

Sở Ngư toát mồ hôi lạnh, vội vàng gỡ tay Tạ Hi ra.

Đùa cái gì vậy, đệ khống đại ca cũng dám đắc tội. Đứa nhỏ này được giáo dục sai cách rồi, EQ cư nhiên thấp như vậy.

Sở Thanh sắc mặt khó coi mà trừng Tạ Hi vài lần, vội vàng kéo Sở Ngư về phía sau mình, nhìn nhìn Lục Khinh An.

Lục Khinh An luôn không muốn nói chuyện, gật đầu: "Ngươi nói đi."

Sở Thanh hiểu ý, nói: "Phụ thân, đệ đệ......" Liếc mắt nhìn Tạ Hi một cái, tự động bỏ qua, tiếp tục nói, "Vừa rồi ta cùng hai vị tiền bối từ đầu kia tới đây, phát hiện nơi này khắc hoạ một đại trận, trói buộc vào một trận pháp khác. Lục tiền bối từ một nơi khác một đường phá trận đến đây, phát hiện pháp trận sẽ chữa trị. Nếu muốn phá trận, khả năng phải đến cung điện phía trước khám phá."

Hắn chỉ vào cung điện: "Nếu con đoán sai không, đó là mắt trận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!