Chương 30: Ta muốn gặp ngươi

Sở Ngư nghiêm mặt, ngữ khí nghiêm túc: "...... Kỳ thật, vừa rồi ta là giúp sư đệ chữa thương."

Ba người nhìn chằm chằm Sở Ngư, không nói lời nào.

Sở Ngư mặt không đổi sắc: "Ta có chút nóng nên mới cởi áo. Môi với cổ...... Là bị côn trùng cắn."

...... Côn trùng cũng to quá đi.

Lục Khinh An nhàn nhạt dời mắt, bộ dáng miễn cưỡng tin tưởng lời giải thích của Sở Ngư. Tam sư đệ kiên định bất di đi theo sư tôn, cũng yên lặng xoay đầu.

Chỉ có Sở Thanh hai mắt hồng hồng, sụt sịt nhìn chằm chằm Sở Ngư, đầy chờ mong nói: "Thật không?"

Sở Ngư lần đầu tiên cảm thấy đệ khống đại ca thật đáng yêu, vội vàng gật đầu: "Thật!"

Sở Thanh cười đến dữ tợn: "Vậy ta đi chặt đứt của quý của y, đệ đệ hẳn là không có ý kiến đi?"

Mẹ nó! Hỏi ý kiến ta làm gì!

Sở Ngư sửng sốt chớp mắt, đen mặt. Mắt thấy Sở Thanh vén tay áo hướng về phía phòng liền vội vàng giữ chặt hắn, lau mồ hôi lạnh không tồn tại: "Đại ca......"

Ngươi đừng tùy tiện lập flag nữa! Tiểu đệ của nam chính không phải vật những pháo hôi như chúng ta có thể chạm vào!

"Đại ca...... Phụ thân và mẫu thân sao rồi?" Nghĩ đến khuôn mặt trẻ tuổi của Sở gia gia chủ cùng gia chủ phu nhân, Sở Ngư miễn cưỡng nói ra tôn xưng này.

Sắc mặt Sở Thanh phức tạp, vừa dữ tợn vừa mất mát. Hắn xoa đầu Sở Ngư, thở dài, ôn thanh nói: "Chắc hẳn đệ đệ cũng biết rồi. Hiện giờ ma đạo tiến công, Thanh Đồ tình thế rất khẩn trương. Ma tu thường xuyên ẩn núp trong người của liên minh chính đạo, không nơi nào bọn chúng không thâm nhập được, đều là những sát thủ thủ đoạn giết người tàn nhẫn. Phụ thân và mẫu thân mấy ngày nay vẫn luôn thương lượng việc bố trí đại trận bảo vệ Thanh Đồ, buổi trưa hôm nay đã đi đi tổ chức bày trận, chỉ sợ mấy ngày sắp tới sẽ không về."

Hắn ấm áp cười cười: "Trên đường tới đây ta đã truyền phù cho họ, biết đệ đệ bình an trở về, hai người nhất định sẽ rất cao hứng."

Thấy Sở Thanh không chút nào không đề cập tới lo lắng tra tấn hắn phải chịu suốt mười năm qua, tảng đá vẫn luôn treo trong lòng Sở Ngư rơi xuống, lại có chút mạc danh cảm động, gật gật đầu, nghiêm nghị nói: "Ngày mai đệ cũng tham gia tiêu diệt ma tu."

Trên chiến trường, tu sĩ Trúc Cơ hoàn toàn là nhân vật pháo hôi. Tu sĩ Kim Đan kỳ tuy rằng không thể nói là đầy đường, lại cũng có không ít đã chết. Sở Thanh ở Thanh Đồ mấy năm, tự nhiên rõ ràng trong đó nguy hiểm, sắc mặt lập tức biến đổi, giữ chặt Sở Ngư: "Đệ đệ, đệ không thể đi!"

Sở Ngư: "...... Vì cái gì?"

Sở Thanh khuôn mặt lộ vẻ không đành lòng, tuy rằng không nói, nhưng ánh mắt phảng phất chính là đang nói: "Đệ đệ ta mảnh mai đáng yêu, làm sao có thể đi đến nơi nguy hiểm như vậy." Sở Ngư bị nhìn đến lông tơ dựng ngược, yên lặng lui về phía sau hai bước.

Lục Khinh An quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Sở Thanh, Ngư nhi đã là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ."

Nếu như không phải vì bị Lăng Khư mạc danh áp chế nhiều năm, Sở Ngư chắc chắn đã tiến xa hơn tu vi Kim Đan sơ kỳ.

Sở Thanh như cũ mặt lộ vẻ không đành lòng: "Không được, đệ đệ đến người nhà cũng chưa gặp qua vài lần. Vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra, Sở gia thật sự không thể chấp nhận."

Lục Khinh An đã sớm biết Sở gia một nhà này tính bao che cho con rất nặng, giờ phút này cũng không biết nói gì. Suy nghĩ một lúc lâu, gật gật đầu: "Nếu như thế thì, Ngư nhi......"

"Sẽ về doanh trại Sở gia!" Sở Thanh sợ đệ đệ bảo bối nhà mình lại bị ai đó bắt cóc, đề phòng mà liếc nhìn phòng Tạ Hi một cái, "Lục tiền bối có ý kiến gì không?"

Lục Khinh An nói: "Ta không có ý kiến, nhưng là Ngư nhi thoạt nhìn tựa hồ có ý kiến."

Sở Thanh vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn về phía Sở Ngư.

Sở Ngư run lên ba cái.

Đối mặt với toàn gia tinh thần bao che cho con đến mức đáng sợ này hắn cũng quá căng thẳng. Mặc dù Sở Ngư vẫn có làm nũng bán manh, ngẫu nhiên chiếm tiện nghi, nhưng Sở Thanh sẽ thật sự nghe lời của tên gay này?

Ở Sở gia mà nói, có khả năng hắn sẽ bị Sở gia giam lỏng. Có bao nhiêu cái công chúa khống kia sẽ tận lực khuyên nhủ hắn không tham gia chiến trường? Tuy rằng Sở Ngư đối với chiến trường đổ máu không có mấy hứng thú, nhưng đại chiến chính ma bùng nổ cũng ít nhiều cùng hắn có chút quan hệ. Hắn thật sự không muốn mất mặt vì đem nồi này đẩy đi.

Huống hồ Sở Ngư còn muốn đi trả thù Tống Kinh Nghĩa, không đi sao được.

Ở đây có Lục Khinh An, Tạ Hi sẽ không dám làm cái gì quá sự, huống chi y hiện tại còn đang chịu thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!