Chương 27: Cất bước chạy

Thành phố gần Lâm Lan Ngọc Hoa tông luôn phồn thịnh hơn những nơi khác. Ở quán rượu cũng tùy ý thấy được người tu chân. Gần đây có nhiều chuyện đáng bàn tán, phần lớn những tu sĩ tu vi thấp không có việc gì làm đều sẽ lựa chọn đến quán rượu để biểu đạt ý kiến về tình hình thế giới của mình, thuận tiện phỉ nhổ ma tu âm hiểm xảo trá.

Tiền tuyến vừa truyền đến tin tức —— Ma đạo Mị Âm Cốc sử dụng ám chiêu, hại Đại đệ tử của một chưởng môn chính đạo bị trọng thương.

Ngồi xổm trong góc, một nam nhân trẻ tuổi an tĩnh ngồi nghe nửa ngày nhướng mày, lên tiếng hỏi: "Đại đệ tử nhà ai?"

Mấy tu sĩ Luyện khí kỳ đang trò chuyện đến khí thế ngất trời quay đầu nhìn, thoáng chốc hai mắt sáng ngời.

Người ngồi trong góc mặc áo gấm tuyết trắng, thêu vân văn. Ngũ quan tuấn tú nhưng lại quá mức thanh lãnh. Đặc biệt là cặp mắt đe tựa như hồ nước kia, phảng phất chỉ cần nhìn một cái sẽ khiến người khác toàn thân phát lạnh.

Khí thế bất phàm, vừa thấy liền không phải một người tầm thường.

Mấy tu sĩ lập tức trả lời: "Đạo hữu không biết sao? Là Đại đệ tử của chưởng môn Thiên Uyên môn Tống Kinh Nghĩa, nghe nói gã thiếu chút nữa đã bị hút hết dương khí, chậc chậc."

Nam nhân cũng chậc chậc hai tiếng: "Đáng tiếc."

Các tu sĩ đều mơ hồ: "Hả?"

Nam nhân ho khan một tiếng, nhợt nhạt cười: "Ý ta là, thật đáng thương."

Mấy tu sĩ nói thầm vài tiếng, đang muốn mời nam nhân trẻ tuổi hơi kì lạ này cùng gia nhập nhóm thảo luận, nam nhân lại hướng bọn họ gật đầu, đứng dậy rời đi.

Bên ngoài trời sáng, không khí trong lành. Trời xanh không có mây, ngẫu nhiên có con chim bay qua, sinh cơ bừng bừng.

Sở Ngư híp mắt nhìn xung quanh, duỗi người: "Được thấy thế giới bên ngoài thật tốt."

Ở trong Lăng Khư âm u gần mười năm, nếu không phải hắn tìm được biện pháp thoát ra sớm một tháng, chỉ sợ Sở Ngư đã sớm phát điên.

Bất quá hiện giờ tình hình ở Tu chân giới thật là càng ngày càng hỗn loạn.

Ngồi nghe nửa ngày, Sở Ngư cũng đại khái hiểu được mấy năm nay phát sinh điều gì.

Mười năm trước hai phe chính ma đột nhiên bùng nổ chiến tranh. Hai phía giằng co đã hơn một năm, ai cũng ít nhiều tổn thương nguyên khí. Sau nửa năm ngừng chiến, chính đạo chính thức lập liên minh, lấy tám đại môn phái dẫn đầu, thề sẽ áp xuống khí thế kiêu ngạo của ma đạo, đánh đến khi mẹ cũng không nhận ra mới tiếp tục cho bọn chúng yên phận ở Vân Thác.

Nhưng không đợi liên minh tu sĩ chính đạo hùng dũng oai vệ vượt qua Kim Hà phục kích kẻ thù, kế hoạch của tám đại môn phái lại bị Đan Dương phái để lộ. Liên minh chính đạo bị phản phục kích, thương vong vô số. Đan Dương phái chạy trốn chính đạo, đến nhờ cậy ma đạo.

Tiền tuyến vốn là Kim Hà Vân Đỉnh tông cùng Đan Dương phái liên thủ trấn giữ. Đan Dương phái chạy trốn, Vân Đỉnh tông không lâu liền không chống đỡ nổi. Kim Hà bị chiếm đóng.

Mấy năm gần đây, chính ma lưỡng đạo mỗi bên chiếm đóng một phương, đại chiến tiểu chiến linh tinh vụn vặt. Không biết khi nào sẽ giống trăm năm trước, hoàn toàn bùng nổ đại chiến........ Giống như, cốt truyện đại thần đã thật sự chết rồi.

Sở Ngư rơi lệ một chút. Hắn vốn định hỏi thăm tin tức về Thiên Uyên môn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không dám đi hỏi. Tình hình Sở gia vẫn tốt, Sở Ngư đã gửi đi truyền âm phù báo bình an, không cần phải về, nhưng tiền tuyến Thanh Đồ lại không thể không đi.

Loại chiến sự này bùng nổ, Lục Khinh An chắc hẳn cũng sẽ ở tham gia.

Còn về một người khác...... Sở Ngư thật sự không dám nghĩ đến.

Cũng đã mười năm từ khi y tự chỉnh lại thành kênh ngựa đực.

Lâm Lan và Tiêu Hà giống nhau, đều là hậu phương. Sở Ngư không dám trì hoãn, tức khắc đến tiền tuyến. Ở trong Lăng Khư, Sở Ngư liều mạng tu luyện nhưng vẫn mắc kẹt ở Trúc Cơ hậu kỳ, ra ngoài liền thuận lợi kết đan. Linh lực cùng tốc độ khác trước kia như trời với đất, chỉ là dù đã kết đan thì khoảng cách tới Kim Đan kỳ còn quá xa, phải cần một đoạn thời gian nữa mới có thể đuổi tới.

Dọc đường đi, Sở Ngư nghe được không ít lời đồn đãi.

Ví dụ như Lục trưởng lão của Thiên Uyên môn một người một kiếm chém giết hai trưởng lão Nguyên Anh của ma đạo, đại khoái nhân tâm; lại ví dụ như Lục trưởng lão cùng Nhị đệ tử giết địch như cắt cỏ, nơi nơi đi đến đều không có ma tu sống sót......

Sở Ngư bắt đầu thấp thỏm.

Mười năm trước dưới tình thế cấp bách hắn lừa nam chính ra khỏi Lăng Khư, nhưng nghe qua thì thấy nam chính vẫn sống khá tốt, thực lực cũng không bởi vì không bị nhốt trong Lăng Khư mà giảm đi......

Mẹ nó, nếu gặp lại liệu Sở Ngư có bị đâm chết không......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!