Chương 20: Chính diện giao tranh

Phía sau hắn là tiếng ong ong của đàn Ma Trùng. Chúng còn chưa tới gần nhưng mùi máu đã tràn ngập khắp nơi. Chân mày Sở Ngư giật giật, không chút do dự ném ra hỏa phù. Đám Ma Trùng đã tiến hóa kia trời sinh sợ lửa, tốc độ của đàn trùng chậm lại.

Sở Ngư hơi nhẹ nhàng thở ra, thúc giục Tầm Sanh tăng tốc. Hắn vừa quay đầu, liền gặp một khuôn mặt ngọc tuyết thanh tuấn.

Mẹ nó!

Sở Ngư nháy mắt sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên, cắn răng áp xuống cảm xúc kinh hoàng kia, ngược lại lại sinh ra lửa giận ngùn ngụt: "Không phải bảo ngươi trở về thành sao!"

Tạ Hi không biết khi nào ngự kiếm đi theo, áo bào trắng phất phới, sợi tóc hỗn loạn. Y hơi mím môi, ủy khuất nói: "Đại sư huynh đã nói sẽ vĩnh viễn không rơi bỏ ta."

Gì, nói lúc nào?

Sở Ngư nhớ lại những lúc dỗ nam chính trong quá khứ, vẫn không nhớ khi nào bản thân đã nói những lời này. Đám Ma Trùng phía sau lại đến gần, tay phải của hắn xoay lại ném ra hỏa phù, "Tạ Hi! Sư huynh nói ngươi không nghe phải không?! Lập tức trở về thành, ta sẽ trở về tìm ngươi!"

Lúc trước nguyên chủ chỉ mắng Tạ Hi là "Phế vật", sau này Sở Ngư gọi y là "Sư đệ", còn không thì là "Hi nhi". Đây là lần đầu tiên Tạ Hi bị Sở Ngư gọi cả tên lẫn họ, sắc mặt y trắng bệch, lại không có một chút nhượng bộ: "Đại sư huynh, ta có thể giúp huynh! Ta sẽ không để huynh một mình đối mặt với nguy hiểm!"

Ba năm trước tại Thanh Hà xử lý thủy quỷ, Tạ Hi tự biết bản thân còn nhỏ yếu. Ba năm nay y liều mạng tu luyện, chính là vì muốn đuổi kịp Sở Ngư, vượt qua hắn, bảo vệ hắn. Hiện giờ thật sự gặp phải nguy hiểm, y sao có thể lùi bước?

Sở Ngư lại không muốn Tạ Hi dấy vào làn sóng hỗn loạn này——vốn dĩ y còn không nên xuất hiện ở Phương Đêm thành. Nguyên tác Tạ Hi lúc này phải là ở trong động phủ Viễn Trần phong an tâm tu luyện, không phải là tới chỗ này liều mạng!

Sở Ngư nổi giận: "Ngươi muốn bị phạt đúng không?!"

Tạ Hi sắc mặt bình đạm: "Cẩn tuân* dạy bảo của sư huynh."

(*cẩn thận tuân theo)

Sở Ngư tức giận đến trợn mắt, thấy sắp tới gần sông, bất đắc dĩ mà thở dài: "Theo sát ta."

Đến gần bờ sông, đám Ma Trùng trong nháy mắt xao động. Dòng sông phía trước rộng lớn, sâu không thấy đáy. Đám Ma Trùng trời sinh sợ nước sợ lửa. Tuy nước, lửa là khắc tinh của chúng, Ma Trùng chỉ xao động trong chớp mắt, lại đồng loạt nhào tới.

Sở Ngư ngự kiếm ngừng ở phía trên dòng sông, che ở trước người Tạ Hi, thấp giọng nói: "Ngươi ở yên phía sau ta, không được lộn xộn, sư huynh sẽ bảo vệ ngươi."

Tư thái này của hắn phảng phất vẫn là tư thái bảo vệ hài tử như ba năm trước đây. Tạ Hi giật mình, lẩm bẩm kêu một tiếng "Sư huynh".

Sở Ngư không rảnh để ý y, nhìn chằm chằm hơn một trăm Ma Trung đen xì trước mắt, hít sâu một hơi, hai tay nhanh chóng kết ấn. Ngay sau đó, trên tay hắn phát ra thủy lam quang sáng rọi, phảng phất tràn đầy phía chân trời, nước sông phía dưới mãnh liệt xao động, rung chấn tựa sấm sét, phảng phất như ác long nổi giận.

Nháy mắt kết xong ấn, ba thân hình thuỷ long thon dài cao lớn xoay quanh trên mặt sông, vảy rồng tinh xảo, uy phong lẫm liệt. Chúng gầm lớn một tiếng rồi lao về phía Ma Trùng.

Đây là pháp quyết mà Sở Ngư vất vả tu luyện ba năm.

Lam quang mờ mịt. Góc áo Sở Ngư phất phới, bóng dáng thẳng như tùng, phảng phất giống như thần tiên giáng trần. Tạ Hi vô ý thức mà vươn tay, mới vừa đụng tới lưng Sở Ngư, thân mình hắn liền mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống.

"Sư huynh!"

Tạ Hi vội vàng ôm lấy Sở Ngư, nhấc chân đá Tầm Sanh chiếm lấy quyền kiểm soát, cuống quít nói: "Sư huynh, huynh làm sao vậy?!"

Sở Ngư sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực, lắc lắc đầu: "Linh lực tiêu hao quá độ, có chút mệt mỏi mà thôi......"

Ba con thuỷ long miệng phun mũi tên nước, nâng vuốt hất đuôi cùng Ma Trùng đối chọi gay gắt, không bên nào chịu rơi vào thế hạ phong. Pháp quyết này uy lực xác thật rất lớn, chỉ là khiến nước hóa thành hình vốn chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ về sau mới có thể làm ra, Sở Ngư tu luyện ba năm còn có chút thuần thục nhưng khi sử dụng vẫn bị rút cạn linh lực như cũ.

Hơn nữa hắn vừa mới một đường bôn ba chạy đến đây, đã tiêu hao không ít linh lực. Bằng không Sở Ngư hiện tại cũng không đến mức đứng không vững.

Tạ Hi nhíu mày, y ôm Sở Ngư vào trong ngực, một tay giữ chặt eo hắn, tay còn lại nắm lấy cổ tay Sở Ngư, đem linh lực vận chuyển vào trong thân thể hắn.

Đám Ma Trùng hiện tại không phải điều đáng ngại, Tạ Hi rũ mắt nhìn khuôn mặt tới nhợt của Sở Ngư, mím môi, chỉ muốn lập tức đem Sở Ngư đưa tới một nơi an toàn để tĩnh dưỡng.

Tầm Sanh đột nhiên ra khỏi vỏ, xẹt qua một đạo kiếm quang, "Keng" một tiếng chặn lại một kích đánh tới từ phía sau.

Tạ Hi mặt vô biểu cảm quay đầu lại, phía sau không biết khi nào nhiều hơn mấy tu sĩ mặc áo choàng đen, cả người nồng nặc sát khí, linh lực tím đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!