Chương 19: Ma trùng bạo động

Biểu cảm mờ mịt này của hắn không giống như là đang làm bộ. Tạ Hi giật mình, tức giận chậm rãi tan đi, nhíu mày hỏi: "...... Sư huynh là thật sự không biết?"

Sở Ngư vẫn là vẻ mặt mơ màng.

Tạ Hi im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của Sở Ngư.

Nếu tiến lên phía trước một bước, có lẽ y sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt, lại có thể sẽ được như ý nguyện, sống một đời này không uổng.

"Sư huynh, ta......" Tạ Hi há miệng th ở dốc, tâm tư hai ngày nay vẫn luôn khóa ở trong lòng muốn thốt ra. Lời sắp đến bên miệng, lại không dám nói.

Y vẫn là sợ Sở Ngư đuổi mình đi.

Dừng một chút, Tạ Hi duỗi tay ôm lấy Sở Ngư, đem đầu vùi ở cổ hắn, thân mình run bần bật.

"Ta không thích sư huynh như vậy."

Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, buông xuống Tầm Sanh, vỗ vỗ tấm lưng trơn bóng nói: "Sư huynh biết sai rồi, về sau sẽ không như vậy...... Không giận? Nhanh đi lấy quần áo mặc vào đi."

Xem ra việc thắp sáng kỹ năng vẫn là không được rồi...... Chỉ có thể chờ sau này xuất hiện một muội tử làm tâm nam chính rung động thôi.

Tạ Hi hình như cũng không quá tức giận, xem ra độ hảo cảm độ của hắn cũng không tồi nha, đùi này ôm vẫn ổn ~

Hai sư huynh đệ hoà hoãn trở lại, cười tủm tỉm nhìn nhau nhưng trong lòng lại mang tâm tư khác nhau, không thể nói ra được.

Trở lại bên cạnh đống lửa, Tạ Hi cầm quần áo mặc vào, Sở Ngư mới nhớ tới điều gì đó bị mình quên mất: "Đúng rồi, hồ yêu kia đâu?"

Sở Ngư bỗng nhiên toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa. Tấm lông thú hắn đang ngồi trên như thế nào càng nhìn càng giống lông sói......

Hai Yêu tộc xui xẻo kia, sẽ không phải bị Tạ Hi thuận tay chém rồi đi?

Tạ Hi vắt khô nước từ tóc dài, cười khanh khách mà ngồi bên cạnh Sở Ngư, dựa đầu lên vai hắn, thanh âm ngọt ngào phi thường: "Sư huynh đoán xem?"

Thấy Sở Ngư sắc mặt phức tạp, Tạ Hi khẽ cười ra tiếng, lười nhác nói: "Hồ yêu kia không phải được sư huynh cho ăn kẹo đường sao? Sư đệ không vui, liền rút kiếm đuổi nàng một lúc, chắc nàng sợ tới mức không dám chui ra rồi."

Theo dõi hắn, đuổi giết hồ yêu xui xẻo kia, còn thuận tay giết một con thú khác, xử lý tốt lông thú rồi ở tại chỗ chờ hắn?

Sở Ngư suýt quỳ: "......"

***

Phương Đêm thành ở phía Tây, cách Tiêu Hà địa giới không quá xa. Sở Ngư dẫn theo Tạ Hi vừa đi vừa chơi, khi đến Phương Đêm thành đã qua một tháng. Hai người ở trong thành tìm khách đi3m, suy xét đến việc Tạ Hi buổi tối không ôm gì thì sẽ không ngủ được, Sở Ngư rất tri kỷ mà chỉ đặt một gian phòng.

Tạ Hi cười thâm sâu.

Những đệ tử Thiên Uyên Môn khác hẳn là cũng đã tới Phương Đêm thành. Sở Ngư cân nhắc một chút, với tính cách của nguyên chủ tất nhiên sẽ không đi tìm những đồng môn đó. Hắn đi tìm mới là kỳ quái.

Tạ Hi ngồi xếp bằng đối diện Sở Ngư, mỉm cười nhìn hắn. Khi Sở Ngư suy nghĩ về vấn đề nào đó sẽ không tự chủ mà hơi hơi híp mắt, đôi mắt hắn lạnh như hồ băng, thoáng chốc tản ra hơi thở thanh lãnh, hàng mi dài buông xuống, ánh mắt thâm thúy, ẩn ẩn ôn nhu.

"Sư huynh suy nghĩ gì thế?"

"Ma Trùng còn một tháng nữa sẽ nở." Sở Ngư sờ cằm, "Biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Đi, đi xem nơi những Ma Trùng đó nở."

Ma trùng ăn thịt người là loài sinh vật có sinh mệnh cực kỳ ngoan cường, lại hung tàn vô cùng. Nhộng trứng đẻ ở đâu sẽ cố định ở đó. Trong quá trình nở không thể bị dao động —— chém không vỡ, không thể dời đi.

Ma trùng trời sinh thích máu, nơi nở ra đều gần thành trì của con người. Mười năm trước, Ma Trùng phồn thịnh, ra một lát một thành tẫn vong. Làm người nghe tới sợ vỡ mật.

Sở Ngư vì hạ phó bản này cùng bảo vệ nam chính mà ở khắp nơi sưu tập không ít tư liệu về Ma Trùng để xem, lại chỉ biết rằng loại sâu này sợ nước sợ lửa. Hơn nữa, ma trùng sau khi nở mà lập tức nếm được thịt người sẽ khiến việc đối phó với chúng phiền toái hơn nhiều lần.

Sở Ngư chỉ cảm thấy thật khổ sở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!