Chương 17: Ta muốn ăn cá

Sở Ngư kinh hồn táng đảm, Sở Ngư hồn phi phách tán.

Đánh một lần này tình nghĩa ba năm liền tan thành mây khói! Nam chính ánh mắt thật bi thương, nam chính sắc mặt thật khủng khiếp......

Nhìn đến sắc mặt bi thương của Sở Ngư, Tạ Hi hoảng sợ: "Đại sư huynh, làm sao vậy?"

Sở Ngư nhanh chóng giải nghĩa: Đánh ta rồi còn giả vờ?

Sở Ngư yên lặng cúi đầu, nhìn đôi tay to gan lớn mật của mình, sau một lúc lâu, thong thả mà u buồn nói: "Sư đệ......"

Tạ Hi: "...... Đại sư huynh?"

Sở Ngư rưng rưng: "Hi nhi......"

Lần đầu bị Sở Ngư dùng xưng hô "Hi nhi", Tạ Hi chân mày giật giật, nhìn sắc mặt sương tuyết hiu quạnh của Sở Ngư, trong lòng không khỏi lo sợ. Hay là một màn tối hôm qua kia...... Đại sư huynh nhớ rõ?

Y càng nghĩ càng hoảng, đang muốn liêu vạt áo quỳ xuống nhận sai, Sở Ngư lại sầu bi mà mở miệng: "Sư huynh không phải cố ý đánh ngươi......"

Tạ Hi dừng một chút: "...... Đánh?"

Y lúc này mới hậu tri hậu giác mà nhớ đến đêm qua tự tát cho mình hai cái, sờ sờ mặt, cứng đờ một lát rồi khô cằn nói: "Đây không phải Đại sư huynh đánh, là đêm qua...... Sư đệ gặp ác mộng, không cẩn thận tự đánh chính mình."

Sở Ngư ánh mắt đau kịch liệt mà nhìn Tạ Hi: "Không cần phải nói, sư huynh đều hiểu rõ."

Hắn trong lòng cảm động nam chính từ bi rộng lượng, lại có chút áy náy không đành lòng. Xem vết tay vừa hồng vừa thâm kia, đánh đến cũng đủ tàn nhẫn. Đêm qua hắn thật sự bị nguyên chủ chiếm thân sao?

"Đại sư huynh?" Tạ Hi ngạc nhiên nhìn Sở Ngư kéo tay mình qua, vẻ mặt nghiêm nghị mà dán lên trên mặt hắn. Xúc cảm ấm áp từ ngón tay ôn nhuận như ngọc truyền đến khiến đầu ngón tay y không khỏi có chút phát run, ngọn lửa ấy đốt tới trái tim, làm cho y đầu váng mắt hoa, hô hấp đều có chút dồn dập lên.

Phảng phất trong không khí lại tràn ngập hương rượu say lòng người đêm qua. Quấn quýt, si mê lại ái muội.

Sở Ngư trầm giọng nói: "Đánh lại đi."

Không đánh lại thật sự làm lương tâm ta khó xử á, ôm đùi đều ôm đến không yên ổn......

Tạ Hi nhấp môi, cúi đầu chăm chú nhìn Sở Ngư đang nhắm mắt. Thấy hàng mi dài của hắn hơi hơi rung động, liền biết hắn có bao nhiêu khẩn trương.

Đại sư huynh thật sự rất đáng yêu......

Tạ Hi cười thầm một tiếng, xoa xoa mặt Sở Ngư. Ánh mắt lay động, cười giống như một tiểu hồ ly, ngữ khí lại là ủy khuất, nhu nhu: "Sư đệ làm sao có thể đánh Đại sư huynh? Nếu Đại sư huynh thật sự muốn bồi tội, về sau liền mời sư đệ ăn cá đi."

Y ánh mắt thâm sâu, nhìn chằm chằm Sở Ngư quần áo vẫn còn xộc xệch, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện. Tạ Hi ý ngụ không rõ mà nhướng mày, gằn từng chữ một: "Sư đệ rất muốn ăn cá."

Sở Ngư vô cớ rùng mình một cái.

Hắn mở mắt ra, nghi hoặc mà nhìn Tạ Hi: "Muốn ăn cá cũng được, xung quanh đây hẳn là có bán."

Ánh mắt Tạ Hi dừng ở trên người hắn hồi lâu mới rời mắt, ngữ khí tựa ưu tựa than: "Hiện tại...... Ta còn chưa xác định rốt cuộc có muốn ăn bây giờ không, chờ đến lúc ta muốn ăn, sư huynh nhất định phải cho ta."

Sở Ngư không thấy có gì bất ổn, nhẹ nhàng gật đầu:"Được, cũng chỉ là mấy con cá thôi."

Tạ Hi hơi hơi mỉm cười, không nói gì nữa.

***

Bởi vì ở tiểu thành kia uống say, chậm trễ thời gian không nói, hắn còn không dạy được nam chính chút kỹ năng gì. Sở Ngư thất bại ê chề, lúc lên đường cả người héo rũ.

Bất quá cẩn thận ngẫm lại...... Sở Ngư độc thân 20 năm cũng chưa bao giờ có cơ hội sử dụng kỹ năng, hắn còn muốn dạy nam chính cái gì?

Im lặng một lúc, Sở Ngư thử thăm dò gõ gõ hệ thống: "Điểm thưởng có dùng vào cái gì được không? Có thể cung cấp sách hướng dẫn tán gái gì đó không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!