Chương 48: Thành Hàng Hải

Edit: Gin"s

Thành Sùng An là một thành phố lớn với nhân khẩu mấy trăm ngàn người, nhưng thành Thành Hàng Hải là nơi cư trú của hơn triệu người!

Thành Sùng An có bốn cửa ra vào nhưng thành Hàng Hải có hơn trăm cái cửa ra vào như vậy, toàn bộ cửa ra vào được phân bố ở biên giới thành thị, mở rộng về bốn phương tám hướng.

Mỗi ngày, đều có vô số người tiến vào thành Hàng Hải, cũng có rất nhiều người từ thành Hàng Hải đi ra.

Muốn đi vào thành Hàng Hải nói đơn giản thì đơn giản, nói khó cũng khó.

Đầu tiên nhất định phải có thiết bị liên lạc, thân phận hợp pháp.

Nhưng người sinh ra ở ngoài thành không có thiết bị liên lạc, hoặc tội phạm… dù có thiết bị liên lạc thì thành Hàng Hải cũng sẽ không cho đi vào..

Tiếp theo, những ai muốn vào thành đều phải nộp phí vào cửa 500 đồng.

Dựa theo giải thích của thành Hàng Hải thì những người đi vào cần làm kiểm tra, tẩy rửa, chờ tiêu trừ Phúc Xạ tính đi tính lại cũng hao phí gần 500 đồng, tiền này muốn vào thành nhất định phải trả, vào một lần trả một lần.

Năm trăm đồng này với chiến sĩ Phúc Năng ra ngoài giết dị thú không tính là gì, nhưng đối với những người vì miếng cơm manh áo mà bắt buộc phải ra ngoài mà nói đây là một khoản tiền rất lớn, đa số những người này sau khi trả tiền cho những thứ cần thiết xong thì không còn gì để tích góp

Nhưng ai không có tiền hoặc không nỡ bỏ tiền ra để vào thành đều sẽ ở lại trong những trấn nhỏ bên ngoài, vườn gieo trồng, nơi nuôi trồng… cũng khó để vào trong thành.

Nói chung, thành Hàng Hải khó vào hơn thành Sùng An nhiều, sau khi vào rồi cũng chưa chắc có thể ở lại.

Nếu ai đó không tìm được chỗ ở sẽ bị tống ra khỏi thành, nhưng muốn có nơi ở… không mua nổi thì ít nhất cũng phải thuê được một căn nhà!

Quan Thừa Phong và Sở Đông Vũ tách ra từ ngoài thành Hàng Hải, để Sở Đông Vũ một mình vào thành Hàng Hải, hắn vào chung với Tân Duyên.

"Tôi nhận được tin tức Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham đều ở thành Hàng Hải, hiện tại họ cũng không biết tình huống của thành Sùng An sau khi xảy ra thú triều, cũng không biết cậu là đệ tử của tôi, chúng ta tách ra hành động, làm như không quen biết." Quan Thừa Phong dặn dò Sở Đông Vũ xong lại lấy ra một bộ quần áo chống Phúc Xạ rách rưới đưa cho Sở Đông Vũ: "Qua đây, cậu thay cái này đi, cởi quần áo trên người ra trả tôi."

Sở Đông Vũ mặt không cảm xúc, không có gì để nói.

"Nhớ kỹ kịch bản của cậu, sau khi thành Sùng An bị thú triều tấn công cậu vất vả mãi mới khổ sở trốn ra được." Quan Thừa Phong lại nói.

Sở Đông Vũ hiếm thấy mà mở miệng: "Vậy các anh thì sao?"

"Tôi?" Quan Thừa Phong nở nụ cười: "Tôi đã có được tin tức từ phía Nhạc Hoằng từ lâu nên đã chạy trốn, khi đi còn mang theo rất nhiều thứ, trong thiết bị liên lạc có rất nhiều tiền… Đương nhiên là tôi sống rất tốt."

Sở Đông Vũ: "…"

Sở Đông Vũ trơ mắt nhìn Quan Thừa Phong bỏ rơi mình, mở chiếc chiến xa đã bị nhiều dị thú công kích dọc đường lúc này màu sơn đã loang lổ nhưng vẫn kiên cố như cũ rời đi.

Trong chiến xa, hai người Quan Thừa Phong và Tân Duyên còn mặc quần áo chống Phúc Xạ đắt tiền.

Đúng là phân biệt đối xử…

Sở Đông Vũ thở dài tiến về phía cổng thành, đi mấy bước hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

Hắn còn nợ rất nhiều!

Tuy rằng trước đó khi còn ở thành Sùng An giết dị thú đổi được bao nhiêu tiền Quan An đều cho hắn, thậm chí còn cho nhiều thêm nhưng lúc đó hắn bị thương, giết dị thú không nhiều nên chỗ tiền đó chỉ đủ hắn trả nợ một tháng!

Mà xui thay mấy tháng rồi hắn không trả nợ!

Quan An cứ ném hắn lại như vậy, có khi nào hắn vì không có tiền trả nợ mà bị đuổi ra khỏi thành nữa không?

Sở Đông Vũ xoắn xuýt ra sao Quan Thừa Phong không biết gì cả.

Mấy thứ Nhạc Hoằng nhờ hắn mang từ chỗ Chân Thiệu Tề về thật ra không có hắn cũng có thể hoàn thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!