Edit: Gin"s
Sở Đông Vũ khiếp sợ nhìn Tân Duyên.
Tuy rằng hắn cảm thấy hổ thẹn với Tân Duyên nhưng trong ấn tượng của hắn, Tân Duyên vẫn là một người không có thực lực, cả ngày chỉ biết trang điểm làm một mỹ nhân ngu ngốc. Người như vậy không thể nói y có gì sai, nhưng tóm lại hắn chướng mắt.
Kết quả… Tân Duyên chỉ dùng một quyền đã đấm vỡ mũ giáp của hắn!
Hắn mua quần áo chống Phúc Xạ giá rẻ, một bộ chỉ cần 10, 20 ngàn nhưng vẫn có thể chống lại công kích của chiến sĩ Phúc Năng cấp một và cấp hai, Tân Duyên có thể đánh nát mũ giáp của hắn, ít nhất đã là chiến sĩ Phúc Năng cấp ba.
Tân Duyên thế nhưng lại là chiến sĩ Phúc Năng cấp ba!
Y xuất thân bình dân, mới mười tám tuổi đã là chiến sĩ Phúc Năng cấp ba, có thể nói thiên phú rất tốt!
Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy cái này, hiện tại nên nghĩ là hắn không có tiền mua quần áo chống Phúc Xạ mới!
Sở Đông Vũ hít sâu một hơi, không nghĩ tới mình sẽ rơi xuống mức này.
Tân Duyên thấy mình đánh hỏng quần áo chống Phúc Xạ của Sở Đông Vũ cũng có chút chột dạ, nhưng y không muốn nhận sai, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Sở Đông Vũ: "Anh nhìn cái gì! Nếu không phải tại anh cứ làm phiền tôi hết lần này tới lần khác tôi cũng không đánh anh!"
"Anh Sở muốn giúp cậu!" Chu Hạ Anh mở miệng trước cả Sở Đông Vũ, tức giận nói.
"Ai muốn anh ta giúp!" Tân Duyên chống nạnh: "Anh ta hiểu lầm người khác, còn thấy mình rất đúng à?"
"Không thể nói lý!" Chu Hạ Anh nói.
"Có phải anh cũng muốn ăn đập không?" Tân Duyên giơ nắm đấm về phía Chu Hạ Anh.
"Tôi là chiến sĩ Phúc Năng cấp bốn, anh Sở là chiến sĩ Phúc Năng cấp năm, cậu muốn đánh với chúng tôi?" Chu Hạ Anh khinh thường nhìn Tân Duyên, rồi vẫy tay với Tân Duyên: "Đến đây!"
Thật ra cậu ta cũng tức lộn cả ruột, lúc này rất muốn đánh nhau với người khác một trận.
Tân Duyên: "… Tôi không đánh! Vừa nãy là tôi sai, Sở Đông Vũ, mũ giáp của anh bao nhiêu tiền? Tôi đền cho anh!"
Sở Đông Vũ đã cấp năm? Nhất định Quan An đánh không lại, y không nên đánh nhau với mấy người này…
Lúc này Sở Đông Vũ mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn Tân Duyên một cái, cuối cùng nói: "Không cần, là tôi hiểu lầm hai người trước, nói cũng không nói… Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, chúng ta đi."
Với thực lực này của Tân Duyên chưa chắc Quan An đã đánh lại y, đương nhiên không thể bắt nạt y được.
Sở Đông Vũ nghĩ như thế, đột nhiên cảm thấy Phúc Năng xung quanh không đúng lắm.
Sau khi mũ giáp hỏng, quần áo chống Phúc Xạ trên người hắn cũng hoàn toàn mất tác dụng, nên hiện giờ hắn có thể tinh tường cảm nhận tình huống xung quanh —— rất nhiều Phúc Xạ đang tập hợp lại bên người Quan An, mà khí thế trên người Quan An…
Sở Đông Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì, khiếp sợ nhìn Quan An: "Anh chiếm được truyền thừa của Quan Thừa Phong?!"
Nhiều năm như vậy, Quan Thừa Phong vẫn đối nghịch với thế gia, những thế gia này rất dè chừng hắn, đương nhiên cũng điều tra hắn triệt để.
Thứ Quan Thừa Phong nắm giữ khác với tất cả mọi người, chuyện công pháp có thể giúp tu luyện cấp tốc bọn họ cũng đến, thậm chí biết được vài điểm đặc biệt của công pháp này.
Tình huống hiện tại của Quan An giống như đang tu luyện công pháp của Quan Thừa Phong… Không, hắn nhất định đang tu luyện công pháp của Quan Thừa Phong, hắn là cháu trai của Quan Thừa Phong, có thể lấy được truyền thừa của Quan Thừa Phong cũng là chuyện bình thường.
Quan Thừa Phong mở choàng mắt, nhìn về phía Sở Đông Vũ.
Ngay vừa nãy, hắn đạt tới cấp sáu.
Nhưng Phúc Năng trong cơ thể quá nhiều, đang không ngừng va chạm trong cơ thể hắn khiến cả người hắn đều đau nhức… Quan Thừa Phong đột nhiên ra tay, Phúc Năng mạnh mẽ bao phủ lao thẳng về Sở Đông Vũ.
Sở Đông Vũ căn bản không kịp né tránh, bị đánh bay ra ngoài, Chu Hạ Anh đi theo bên cạnh hắn cũng chịu cảnh tai ương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!