Tuy rằng Lam Tinh đã trải qua Đại Tai Biến, nhưng rất nhiều tác phẩm được sáng tác trước khi Đại Tai Biến xảy ra vẫn còn được lưu truyền đến tận bây giờ, chẳng hạn như truyện cổ tích.
Khi Tân Duyên còn bé đã từng đọc qua chuyện cổ tích "Công chúa ngủ trong rừng".
Hoàng tử dùng một nụ hôn để đánh thức người đẹp đang ngủ say, chứ làm gì có chuyện gọi nàng là "bà nội"!!!
Nhưng câu chuyện bị người đàn ông chế thành như vậy ngược lại giúp y bớt khẩn trương hơn, thậm chí còn có chút buồn cười.
Quan Thừa Phong thấy thế nói: "Tôi không làm gì cậu hết, không tin thì tự kiểm tra tình trạng cơ thể mình đi."
Tân Duyên mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Người này khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vẻ ngoài giống hệt những người sống trong thành phố, làn da trắng nõn bóng loáng, nhưng hắn cũng có rất nhiều điểm không giống những người ở cùng một nơi —— hắn có vóc dáng cao lớn lạ thường, trên người có rất nhiều cơ bắp cân xứng, khuôn mặt điển trai, một đôi mày kiếm và bên dưới là đôi mắt tối tăm, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Khí chất của hắn cũng rất đặc biệt, không giống với người trẻ tuổi —— nhìn thấy người đàn ông này Tân Duyên không thể khống chế được kích động ngồi ngoan ngoãn nghiêm chỉnh nghe hắn nói chuyện.
Nếu bỏ qua tướng mạo, tuổi tác của người này, hắn giống hệt như thầy chủ nhiệm của bọn y ngày xưa.
Không không không, cũng không giống thầy chủ nhiệm, thật ra người này càng giống hiệu trưởng hơn!
Suy nghĩ của Tân Duyên loạn tùng phèo, sau khi giật giật cơ thể y cũng nhận ra những vết thương trên người không liên quan đến người kia —— y bị thương ở mặt, trước ngực, còn bộ phận riêng tư lại không đau đớn gì.
Quan Thừa Phong lại nói: "Hôm qua tôi đến đây nghỉ ngơi thì cậu bỗng nhiên xông vào, còn liên tục nhào lên người tôi muốn giở trò khiếm nhã, tôi mất bao nhiêu công sức mới ngăn được cậu, không để cậu thực hiện được ý đồ!"
Tân Duyên: "!!!"
"Vết thương trên người cậu có trong lúc tôi cố gắng ngăn cản hành vi đồi bại của cậu mới có."
Tân Duyên: "!!!"
Tối qua Tân Duyên thật sự trúng thuốc, nhưng những hành động sau đó của mình y vẫn còn chút ấn tượng.
Hiện tại nghĩ lại… Y thế mà lại nhào lên người khác sao?
Còn vết thương trên ngực y… Tân Duyên xốc chăn lên nhìn ngực mình, sau đó liền thấy trên ngực có vết thâm như bị người khác đánh.
Hình như đêm qua có người đè lên ngực y, còn đẩy ngã y vào trong bồn tắm?
Người kia còn dùng chân đè lên ngực y?
Trong nháy mắt Tân Duyên chỉ mong tìm một cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt y đỏ bừng lên, cả hai viền mắt cũng vậy.
Mười tám năm cuộc đời y chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này!
Thế mà y lại đi giở trò đồi bại với người khác, sao y có thể làm ra loại chuyện như vậy được cơ chứ?!
"Cậu cũng không cần quá tự trách, dù sao đây cũng không phải ý định của cậu, cậu bị người khác chuốc thuốc." Quan Thừa Phong lại nói.
"Thuốc Đông y?" Tân Duyên sững sờ.
"Đúng, cậu trúng thuốc, còn là một lần trúng phải hai loại, một loại khiến cậu động dục, một loại khiến thần trí cậu trở nên không rõ ràng." Ánh mắt lợi hại của Quan Thừa Phong rơi vào trên mặt Tân Duyên, "Trước khi mất ý thức cậu đã ăn gì?"
Tân Duyên cảm thấy ánh mắt của người phía trước này cứ như ánh mắt của thầy giáo chủ nhiệm, còn y chính là học sinh vi phạm kỷ luật: "Tôi… Tôi… Tôi uống chút rượu."
"Ai đưa cho cậu?"
"Là… Là… Có tự mình rót, cũng có người khác đưa…" Nước mắt Tân Duyên rơi xuống: "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu…" Lúc đó trong ghế lô, vì y là nhân vật chính nên rất nhiều người rót rượu cho y, y cũng tự rót, không nhớ được ai với ai.
Y cứ nghĩ uống chút rượu ngọt nhẹ nồng độ 5% thì sẽ không có chuyện gì…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!