Chương 27: Búp bê vải rách

Edit: Gin"s

Kỹ năng chiến đấu cần tích lũy trong thực chiến, trong thời gian ngắn kỹ năng chiến đấu của Tân Duyên rất khó tiến bộ.

Quan Thừa Phong không hề sốt ruột, mấy ngày gần đây vẫn để Tân Duyên tự đi đánh dị thú, từ từ thôi luyện.

Nhưng hôm nay lại khác.

Sau khi cười cợt Tân Duyên, Quan Thừa Phong hiếm có mà nói  nhiều thêm mấy câu: "Khi cậu chiến đấu với dị thú hãy thử cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình."

"Tấn công vào điểm yếu của nó!"

"Không nên hốt hoảng, bị đánh trúng nhiều như vậy cậu cũng nên ngộ ra, dù chúng có đánh trúng cậu thì cậu cũng đâu có chết được."

Tân Duyên vừa nghe Quan Thừa Phong nói chuyện, vừa vùi đầu chiến đấu với dị thú, dáng vẻ càng thêm hung ác hơn so với trước kia.

Y muốn cố gắng tập luyện để sau này còn mạnh hơn cả Quan An! Sau đó bắt Quan An đi huấn luyện!

Y còn ảo tưởng giống trong sách, chặn Quan An ở góc tường hôn một chút! Rồi ép Quan An lên chiến xa nọ kia!

Thiên phú của y rất tốt, nhất định có thể! Về phần Quan An… Quan An đã cố gắng như vậy, còn có các loại tài nguyên hàng đầu nhưng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mà mới chỉ lên cấp bốn, thiên phú thật sự rất bình thường.

Trong lúc này Quan Thừa Phong được Tân Duyên cho rằng thiên phú bình thường lặng lẽ lên cấp năm.

Phúc Xạ ngoài thiên nhiên vô cùng vô tận, hắn hấp thu Phúc Xạ trực tiếp nên tốc độ tu luyện nhanh không gì sánh kịp.

Từ cấp bốn lên cấp năm chỉ dựa vào uống thuốc và ăn thịt dị thú cũng phải tốn mấy năm, nhưng đối với hắn mà nói thì lại chẳng mất bao nhiêu thời gian, chỉ cần cân nhắc đến chuyện cơ thể của mình có chịu được không mà thôi.

Đời trước hai mươi tám tuổi hắn đã lên đến cấp tám.

Nhưng sau khi hắn lên đến cấp tám thì không mạnh lên được nữa vì cơ thể của hắn không thể nào chịu được.

Nhưng bây giờ, hắn có một cơ thể trẻ tuổi cường tráng, còn có một "đan điền" có thể chứa được Phúc Năng hỗn loạn…

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, không bao lâu nữa hắn có thể đạt đến cấp sáu.

Quan Thừa Phong không mặc quần áo chống Phúc Xạ, sau khi hấp thụ một chút Phúc Năng hắn liền dừng lại.

Hắn để Phúc Năng chậm rãi vận chuyển trong cơ thể mình, Phúc Năng ban đầu còn táo bạo sau vào vòng tuần hoàn trong cơ thể liền trở nên êm dịu ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cuối cùng an phận ở lại trong đan điền của hắn.

Quan Thừa Phong duỗi tay chân, lần thứ hai nhìn về phía Tân Duyên.

Mạnh quá sẽ làm con dị thú của Tân Duyên bị thương, Quan Thừa Phong chỉ không cho chúng tới gần, những con dị thú đánh bay Tân Duyên thực ra cũng không thương tổn được y.

Nhưng Tân Duyên vẫn không chịu được —— không có ai thích bị dị thú đánh.

Nếu không phải nghĩ đến việc ngày nào đó mình sẽ vượt qua Quan Thừa Phong, có lẽ Tân Duyên không thể kiên trì nổi.

Đến trưa, Quan Thừa Phong nói với Tân Duyên: "Vào xe, ăn một chút gì đó."

Khi Tân Duyên còn đang cấp một, Quan Thừa Phong không cho phép y cởi quần áo chống Phúc Xạ khi ở ngoại thành, nhưng bây giờ Tân Duyên đã cấp hai.

Chờ Tân Duyên tiến vào xe, Quan Thừa Phong liền mở chức năng chống Phúc Xạ của xe, lại lấy ra một chút thức ăn nước uống cho Tân Duyên ăn rồi cho y ngồi trong xe nghỉ ngơi một lát.

Đương nhiên, chính hắn cũng ăn, lực chú ý đặt tất cả lên thức ăn.

Tân Duyên nhìn trộm Quan Thừa Phong hồi lâu, nhưng ngay cả cái liếc mắt Quan Thừa Phong cũng không buồn cho y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!