Edit: Gin"s
Tất cả phương tiện giao thông công cộng của thành phố dưới lòng đất đều nằm ở tầng chót, nhưng đường dành cho xe riêng lại nằm lưng chừng giữa không trung.
Thứ này chuyên dành cho người có tiền sử dụng, bình thường không cho ai sử dụng, không biết Túc Giang Nham làm sao mà lên được…
Mặc kệ gã tới thế nào, rất nhanh thôi gã sẽ bị bắt đi, con đường nhanh chóng trở nên thông thoáng.
Quan Thừa Phong thấy thế, khởi động xe lái ra khỏi thành.
Túc Giang Nham nhìn Quan Thừa Phong nhanh chóng lái xe đi xa, có chút không theo kịp diễn biến.
Gã đã chờ mấy ngày mới tìm được cơ hội tiếp cận Quan An, thế nhưng cả quá trình Quan An còn không thèm nhìn gã.
Túc Giang Nham không có công việc, trong tay cũng không có tiền, tiền phạt của gã cuối cùng là do Triệu Khoa Lâm trả.
Đón Túc Giang Nham từ đồn cảnh sát ra, Triệu Khoa Lâm nói: "Giang Nham, cho dù Quan An thật sự là tên biến thái… Bạn em đã không ngại, em còn đi quản làm cái gì?"
Trước đó trong khi Túc Giang Nham chơi trò cản người, Triệu Khoa Lâm cũng ở tòa nhà bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình.
Phản ứng của Quan An nằm ngoài dự liệu của y, nhưng người y để ý nhất vẫn là Tân Duyên.
Khóe mắt Tân Duyên có vết máu bầm, nhìn kỹ cả tay và cổ cũng có vài vết thương như vậy.
Vết thương trên người y lúc này còn nhiều hơn thời gian trước, có mới có cũ, sợ là bị dằn vặt mà không nhẹ.
Đã vậy Quan An lại muốn dẫn y ra ngoài thành.
Tân Duyên là người bình thường, thân thể yếu ớt, nếu ra khỏi thành cơ thể của y sẽ phải chịu những thương tổn không thể chữa lành.
Nhưng Quan An hiển nhiên không để ý, chỉ quan tâm bản thân mình hưởng thụ —— ngoài thành không có pháp luật quản chế, Quan An đưa y ra ngoài mới có thể chơi mà không phải kiêng kị gì.
Triệu Khoa Lâm tình nguyện nhìn thấy tình huống này.
Đời trước Tân Duyên không chọn y, đời này… Tân Duyên cũng chỉ có thể ở cùng một chỗ với cái loại hàng như Quan An mà thôi.
Túc Giang Nham đỏ cả vành mắt, nói chuyện đứt quãng: "Tuy rằng Tân Duyên cãi nhau với em, còn tự nguyện đắm chìm… Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn là bạn của em… Em sợ cậu ấy sẽ bị Quan An hại chết…"
Triệu Khoa Lâm lấy tay nâng mặt Túc Giang Nham, dùng ngón tay cái giúp Túc Giang Nham lau sạch nước mắt: "Giang Nham, em thật thiện lương."
"Em chỉ làm việc trong khả năng của mình thôi." Túc Giang Nham đỏ cả mặt.
Triệu Khoa Lâm không thả Túc Giang Nham ra, ngón tay cái không tự chủ ma sát trên khuôn mặt Túc Giang Nham.
Chút thủ đoạn này của Túc Giang Nham vẫn có chút kém, Tân Duyên thì không như vậy, cũng không cho y táy máy tay chân, lúc nào cũng làm ra cái vẻ băng thanh ngọc khiết.
Nhưng Túc Giang Nham như vậy càng dễ khống chế, Triệu Khoa Lâm nói: "Em đã cố gắng rồi, không được thì thôi."
"Không được!" Túc Giang Nham không chút nghĩ ngợi phản bác.
Triệu Khoa Lâm nhìn Túc Giang Nham khó hiểu, y biết Túc Giang Nham làm như vậy khẳng định có nguyên nhân, nhưng không đoán ra được.
Túc Giang Nham muốn đạt được thứ gì từ Quan An? Chẳng lẽ là truyền thừa của Quan Thừa Phong?
Nhưng nhìn cách làm của Túc Giang Nham có thể thấy, rõ ràng gã muốn đối địch với Quan An…
Triệu Khoa Lâm nói: "Nếu không như vậy, ngươi trực tiếp đi báo cáo Quan An?"
Túc Giang Nham vốn muốn biến mình thành người bị hại, chỉ có như vậy Nhạc Hoằng mới có thể muốn bồi thường cho gã —— không phải trong truyện Nhạc Hoằng sẽ bồi thường cho Tân Duyên đó sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!