Quan Thừa Phong ngồi tu luyện trên nóc chiến xa cao hơn một người nghe thấy tiếng hét của Tân Duyên bèn nhìn xuống, chỉ thấy một bé Teletubbies đang cố gắng nhảy nhót, muốn bỏ lại con sâu lông màu sắc tươi đẹp phía sau.
Con sâu lông nhìn qua thấy gớm nhưng nó thật sự là loại dị thú không mang tính nguy hiểm gì.
Quan Thừa Phong cũng không muốn nhúc nhích.
Hắn cũng không cần động tay động chân —— Tân Kình nghe được tiếng con trai rít gào, lập tức tiến lên giải quyết cái con sâu lông kia sau đó đi kiểm tra tình trạng cơ thể của bé Teletubbies: "Duyên Duyên, con không sao chứ?"
"Con không sao, Chỉ là bị sợ hết hồn." Tân Duyên vỗ tay lên ngực mình.
"Đây là loại sâu bình thường vẫn ăn thịt, có gì mà sợ?" Quan Thừa Phong từ trên cao nhìn xuống Tân Duyên.
Tân Duyên cảm thấy trong dạ dày đang dời sông lấp biển, có chút muốn ói.
Nhưng y không ói ra được gì, giằng co lâu như vậy bánh bao y ăn lúc sáng đã tiêu hóa xong hết rồi, hiện tại thậm chí còn có chút đói bụng…
Y chỉ có thể ai oán nhìn Quan Thừa Phong đã cởi quần áo chống Phúc Xạ đang lấy bánh bao ra ăn.
"Ngay cả mười con kiến cậu cũng không giết được." Quan Thừa Phong lại nói.
Tân Duyên: "…"
Tân Duyên tiếp tục giết kiến, nhưng bận bịu cả ngày may sao giết được một con kiến, y cũng không hiểu mình làm thế nào chỉ có thể nói con kiến này đã dốt còn nát, tự chui đầu vào lưỡi đao trên tay y.
Đến chạng vạng, Quan Thừa Phong lái xe đưa mọi người quay về thành phố dưới lòng đất.
Sau khi cọ rửa hết Phúc Xạ ở cửa thành bọn họ mới có thể đi vào trong, vừa vào thành Tân Duyên liền vội vã cởi quần áo chống Phúc Xạ trên người.
Y ở trong đó sắp rầu muốn chết rồi!
Vừa cởi quần áo ra thì khuôn mặt sưng phù của Tân Duyên cũng lộ ra.
"Mặc quần áo chống Phúc Xạ, đội mũ bảo hiểm mà cũng bị thương thành như vậy, thực sự là…" Quan Thừa Phong nhìn thấy tình huống của Tân Duyên không biết nên nói gì cho phải.
Tân Duyên lườm Quan Thừa Phong một cái, ngồi xổm xuống: "Tôi không đi nổi."
"Vậy mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một chút đi." Quan Thừa Phong nhìn về phía Tân Kình, "Tôi đi về trước." Ngày hôm nay hắn đã hấp thụ rất nhiều Phúc Xạ ở ngoài thành, cần phải trở về củng cố một chút.
Quan Thừa Phong nói xong thì đi, Tân Duyên thấy thế không khỏi có chút tủi thân, y mở thiết bị liên lạc, tìm ảnh đại diện của Túc Giang Nham gửi tin nhắn thoại cho Túc Giang Nham: "Anh ta là cái đồ xấu xa! Mặt mũi tớ sưng hết cả lên thế mà còn bỏ tớ mà đi được!"
"Cậu nói Quan An? Anh ta đánh cậu à?" Túc Giang Nham hồi phục.
"Anh ta không đánh tớ, là tớ tự bị thương." Tân Duyên gửi một câu, không chờ Túc Giang Nham trả lời lại nói tiếp: "Giang Nham, cậu có cách nào không, để anh ta tốt với tớ hơn một chút?"
"Cậu muốn anh ta đối xử với mình tốt hơn?" Túc Giang Nham có chút giật mình, gã còn tưởng rằng gặp phải chuyện như vậy Tân Duyên chỉ mong sao giết được Quan An, kết quả Tân Duyên lại còn muốn khiến Quan An đối xử với mình hơn một chút? Tân Duyên bị Stockholm hả?
"Đúng thế…"
"Tân Duyên, gần đây cậu hay bị thương, có phải anh ta bắt nạt cậu không?"
"Anh ta bắt nạt tớ, nhưng cũng có lúc đối xử với tớ rất tốt, nếu anh ta có thể không ép buộc tớ… Ặc, không bắt tớ làm mấy chuyện tớ không thích thì tốt rồi…" Tân Duyên nói, Quan An đã dặn y không nên nói ra chuyện tu luyện, y cũng đành nhịn xuống không nói.
Tâm trạng Túc Giang Nham rất phức tạp, gã không ngờ nam chính thuận buồm xuôi gió trong nguyên tác giờ lại rơi vào hoàn cảnh này.
Hình như gã có chút vui sướng —— có phải sau này gã có thể hoàn toàn thay thế Tân Duyên không?
Hiện tại Tân Duyên nhờ gã nghĩ kế, Túc Giang Nham tùy ý qua loa lấy lệ: "Có lúc anh ta tốt với cậu vậy hẳn là có tình cảm với cậu, cậu luôn khiến người khác thích mà… Nếu anh ta thích cậu thì cần gì phải ép buộc cậu nữa."
"Đúng thế!" Tân Duyên lập tức kích động: "Vậy phải làm gì anh ta mới thích tớ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!