Tân Duyên: "…"
Quan Thừa Phong: "…"
Quan Thừa Phong nhìn Tân Duyên, không nhịn được nói: "Mịe!"
Mấy ngày nay bệnh tật trên người đã biến mất, lại có cơ may nhận được cuộc sống mới nên tâm trạng hắn rất tốt, đã rất lâu rồi không còn giác táo bạo.
Nhưng giờ phút này hắn cũng không nhịn được phải chửi bậy.
Tân Kình luôn miệng nói Tân Duyên không luyện ra Phúc Năng, nhưng trên thực tế thì sao? Tân Duyên uống một lọ thuốc đã lập tức luyện ra Phúc Năng rồi!
"Quan thiếu, lúc vận chuyển Phúc Năng trong cơ thể tôi luôn cảm thấy có điểm lạ…" Tân Kình từ trong khách phòng đi ra.
Chiều hôm qua Quan Thừa Phong đã sửa sang lại phòng dành cho khách nên hôm nay hắn để Tân Kình ở trong đó một mình tự luyện Phúc Năng, miễn cho việc lúc hắn huấn luyện Tân Duyên thì Tân Kình lại ở cạnh đó gây vướng bận.
Nhưng Tân Kình gặp vấn đề vẫn sẽ đến tìm Quan Thừa Phong.
Kết quả ông còn chưa kịp nói rõ vấn đề của mình thì đã thấy Quan Thừa Phong vẻ mặt nghiêm nghị, sắc mặt khó coi nhìn mình.
"Quan thiếu?" Tân Kình có chút thấp thỏm.
Ông so ra lớn hơn "Quan An" rất nhiều nhưng khí tràng của "Quan An" rất mạnh, lại hiểu biết nhiều nên khi đối mặt với "Quan An" ông luôn cảm thấy mình như đang đối mặt với một người lớn tuổi, lúc nào cũng tự giác cẩn thận từng li từng tí.
Tân Duyên cũng có cảm giác giống hệt… Người trước mắt giống hệt với thầy chủ nhiệm của y!
"Tân Duyên tu luyện ra Phúc Năng." Quan Thừa Phong nói, hắn tóm lấy cánh tay Tân Duyên, dùng chính Phúc Năng của mình dò xét trong cơ thể Tân Duyên một chút, sau đó liền phát hiện thuốc tạo ra Phúc Năng kia đã bắt đầu bén rễ trong cơ thể Tân Duyên, nếu nói theo cách bình thường thì chính là sẽ không biến mất nữa.
Tân Duyên đã trở thành Chiến sĩ Phúc Năng.
"Cái gì?" Tân Kình kinh ngạc thốt lên.
"Lúc trước chú tiến hành khai sáng Phúc Năng cho y kiểu gì vậy?" Quan Thừa Phong bất mãn nhìn Tân Kình.
Trước đó hắn vẫn cho rằng thân thể Tân Duyên không khỏe, bây giờ nhìn lại… nhất định là do cha mẹ đứa trẻ này quá cưng chiều nó, không để nó chịu khổ nên nó mới yếu đuối ngây thơ như vậy?
Nếu như Tân Duyên trẻ lại 600 tuổi, sinh sống ở thời đại bình yên kia thì ngây thơ đáng yêu một chút cũng tốt, nhưng bây giờ không phải là 600 trước!
Cái thời đại này, nguy hiểm tràn ngập khắp mọi nơi.
Nếu Tân Duyên là người bình thường, khi đối mặt với nguy hiểm sẽ không có bất kì năng lực nào để phản kháng!
Chớ nói chi là tại thế giới này, chiến sĩ Phúc Năng cao cấp có quyền được miễn tội, ví dụ đơn giản, sau khi họ giết người có thể sẽ không bị xử phạt mà chỉ cần đi bắt giết vài con dị thú là coi như thoát tội.
Kẻ mạnh có thể nắm giữ đặc quyền.
Người của những đại thế gia đó vô cùng tiếc mạng, không phải tình huống đặc biệt sẽ không ra khỏi thành, dù có tình cờ ra khỏi thành thì cũng phải mang theo bên cạnh rất nhiều người để bảo vệ mình.
Bọn họ sẽ không đi liều mạng với dị thú, nhưng dù vậy bọn họ cũng sẽ nhìn chằm chằm con cháu nhà mình cực khổ trong không gian huấn luyện, thậm chí những huấn luyện mà con cháu thế gia phải chịu đựng khó khăn hơn những huấn luyện của đa số người bình thường rất nhiều.
Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ thực lực quan trọng đến mức nào.
"Quả thật Duyên Duyên lúc trước không luyện ra Phúc Năng…" Tân Kình có chút mờ mịt.
"Mặc kệ trước đây y thế nào, sau này tôi huấn luyện y ra sao chú không được nhúng tay nữa. " Quan Thừa Phong nói, "Tôi sẽ khiến y trở nên mạnh mẽ!"
Tân Kình sững sờ, tràn đầy biết ơn nói: "Cảm ơn Quan thiếu."
Quan Thừa Phong liếc mắt nhìn Tân Kình một cái, lại lấy ra hai bình thuốc đưa cho Tân Duyên: "Cậu uống đi, uống xong chạy bộ tiếp!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!