Đau đớn sâu tận xương tủy dai dẳng hơn mười năm bỗng dưng biến mất, cả người tựa như nằm trên mây sung sướng đến mức hắn chỉ muốn vươn mình mở rộng toàn thân.
Quan Thừa Phong mở choàng mắt, hắn nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa hoa tráng lệ.
Không phải hắn đã chết rồi sao?
Lúc đó hắn bị người vây giết, cứ nghĩ cho dù chết cũng phải kéo thêm mấy thằng chịu tội thay nên hắn tự bạo nổ bay luôn mấy thằng cà chớn dám tính kế mình…
Lẽ ra hắn đã thành một đống thịt nát, nhưng giờ chuyện này là sao đây?
Đầu Quan Thừa Phong hơi choáng váng, trong lúc còn chưa rõ ràng mọi chuyện hẵn bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh mình truyền đến vài tiếng rên "hừ hừ".
Thanh âm đó dễ nghe vô cùng, âm thanh lên xuống uốn lượn mang theo cảm giác mê người khiến ai nghe cũng phải xuân tâm nhộn nhạo, theo sau tiếng động đó còn kèm thêm một người mang theo làn gió thơm lăn đến bên cạnh Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong không chút nghĩ ngợi đã nhảy xuống giường, sau đó hắn cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi dưới chân.
Trên người hắn lúc này chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng manh, dây lưng áo buộc hờ hững lỏng lẻo bên hông, chỉ cần cử động đã lộ ra một mảng đùi lớn, hơn nữa cái đùi kia còn rất trắng.
Đây tuyệt đối không phải là thân thể của hắn!
Hắn thế mà sống lại trong cơ thể người khác, còn sống lại ngay lúc chủ cũ người ta chuẩn bị lăn giường!
Quan Thừa Phong nhìn về phía người trên giường kia.
Người đàn ông trên giường mặc một bộ âu phục màu xám bạc, cả người đang giãy dụa trong đống chăn gối khiến quần áo trên người nhàu nhĩ tán loạn, không biết có phải vì y đang chôn đầu trong chăn hay vì gì khác mà Quan Thừa Phong không thể thấy rõ được khuôn mặt y.
Nhưng nhìn dáng vẻ y như vậy… Rõ ràng không đúng.
Nếu người này thật sự muốn lăn giường thì việc gì phải ăn mặc như vậy? Huống chi hắn còn nghe được mùi vị của vài thứ thuốc khiến người hưng phấn trong căn phòng này.
Chính là mùi này cũng khiến cho thân thể xa lạ của hắn có chút không đúng lắm, khiến hắn chỉ muốn ngay lập tức lên giường chinh phục người kia!
Trước khi chết hắn đã bị trọng thương trong mười năm, mười năm này ngày nào hắn cũng phải chịu nỗi đau như lột da rút xương thấu tận tim gan, chỉ nhịn đau thôi cũng đã tiêu tốn hết sức lực của hắn, nên cái chuyện cơ thể có phản ứng gì kia đã là chuyện từ thời xa lắc với hắn rồi.
Quan Thừa Phong quan sát thân thể hiện tại của mình —— vóc người của chủ cũ cơ thể này rất được, cũng không biết làm ăn thế nào mà để người khác ám toán rồi bị hắn cướp cơ thể.
Quan Thừa Phong có chút áy náy, cũng có chút phấn khích không nhịn được liền đứng dậy cảm nhận một chút xúc cảm xa lạ.
Mà cảm giác này, thật sự rất tuyệt vời!
Nhưng hắn thì hưởng thụ mà người trên giường kia lại rất khó chịu, y nằm rên hừ hừ trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên khỏi đống chăn, mờ mịt nhìn về phía hắn.
Người này có một mái tóc hơi dài, nhuộm vàng, lúc trước còn làm một kiểu tóc không tệ nhưng giờ đây tóc tai đã rối loạn từ bao giờ, trộn lẫn cả mồ hôi dính bết lên khuôn mặt y, còn khiến cho lớp trang điểm trở nên nhòe nhoẹt.
Nhưng dù vậy vẫn có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân, cằm gầy lấp ló dưới mái tóc, đôi mắt mờ mịt vô hại cũng rất hút người.
Đáng tiếc, xưa nay Quan Thừa Phong cũng không phải hạng người biết thương hoa tiếc ngọc gì cho cam.
Hắn ghét mấy người như vậy.
Cuộc đời khi hắn còn là Quan Thừa Phong lúc trước, từ nhỏ đã trải qua gian khổ, tuổi thơ phải tự nghĩ cách nuôi sống bản thân nên làm sao hắn cũng không ưa được mấy kẻ từ nhỏ lớn lên trong hũ mật, có thời gian bình thản trang điểm mặt mũi thành cái vẻ ngoài như kia.
Coi như hắn ghen tị cũng được, ai mà không biết từ khi còn trẻ hắn đã bị hủy dung?
Quan Thừa Phong còn đang đánh giá người trên giường thì y đột nhiên bò lên, vươn tay túm lấy Quan Thừa Phong đang đứng bên giường: "Nóng quá…"
"Mẹ!" Quan Thừa Phong mắng một tiếng, một phát túm lấy cổ áo y, lên đường: "Tôi muốn dùng buồng tắm!"
Một cánh cửa đột nhiên hiện ra giữa căn phòng, phía sau cửa chính là buồng tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!