「Trói gà không chặt, lừa quỷ à! Có dám cởi áo khoe cơ bắp cho ta nhìn một cái không?」
Vân Quỳ khinh bỉ trong lòng, ngoài mặt vẫn ra vẻ sợ sệt:
"Nô tỳ không dám, nếu điện hạ nhất định muốn có người đến g.i.ế. c ngài, vẫn nên mời người khác cao minh hơn đi. Nô tỳ không có bản lĩnh này……"
Thái tử nói: "Cô chỉ nguyện cho ngươi cơ hội.
"Vân Quỳ: …… Không biết những kẻ muốn hạ độc Thái tử nghe thấy lời này sẽ vui mừng đến mức nào, còn nàng thậm chí có thể ngồi yên mà ra giá…… Nàng chớp chớp mắt, gan to tày trời nói:"Nô tỳ thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao, điện hạ thật sự không phản kháng?"
Khóe môi Thái tử khẽ cong lên: "Ngươi thử xem."
Dù sao cũng không thoát được, Vân Quỳ nắm chặt chuôi dao: "Vậy…… điện hạ có thể nhắm mắt lại không?"
Ánh mắt Thái tử hơi tối lại, khẽ lóe lên một tia nguy hiểm không dễ nhận thấy, sau đó cười như không cười đáp lời nàng: "Được."
Giọng nói cực khẽ, âm cuối hơi vút lên, nghe có chút vui vẻ, dường như lúc nào cũng hoan nghênh con d.a. o găm của nàng.
Vân Quỳ khẩn trương thở d. ốc, đầu óc ong ong nên tất nhiên cũng không để ý thấy, lúc này cánh tay dưới tay áo rộng màu đen của Thái tử nổi rõ gân xanh.
Tựa như một con thú dữ đang nhìn chằm chằm con mồi, chỉ cần đối phương có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, thú dữ sẽ lập tức có thể phản công, xé nát con mồi.
Tay Vân Quỳ run lên, vứt d.a. o găm, nhanh mắt nhanh tay nhảy xuống giường, muốn lao ra ngoài điện bỏ trốn.
Lúc này không chạy, còn đợi đến bao giờ!
Tuy nhiên vừa bước ra hai bước, sau lưng đã vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn –
"Lại muốn chạy?
"Đêm đút thuốc đó, sau khi nhận được mười lượng vàng thưởng, nàng đã lặng lẽ biến mất không thấy bóng dáng. Vân Quỳ nhắm chặt mắt, khóc thút thít quay người lại:"Điện hạ……"
"Bịch
"một tiếng, con d.a. o găm bị ném xuống trước mặt nàng. Gan mật Vân Quỳ đều run bần bật. Tiếng cười khẽ giễu cợt truyền đến từ trên đỉnh đầu, khóe mắt liếc thấy bàn tay xương xẩu rõ ràng tùy ý vỗ lên nệm, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông thúc giục:"Lên giường."
Vân Quỳ kinh ngạc vui mừng, không dám không cảnh giác, vẫn cúi thấp đầu nói: "Nô tỳ không dám……"
Sắc mặt Thái tử không vui, giọng điệu trầm xuống: "Cô bảo ngươi lên."
Vân Quỳ sợ hãi rụt vai một cái: "Điện hạ tha cho nô tỳ đi……"
Nhưng câu này không nhận được hồi âm của Thái tử. Nàng chỉ cảm thấy sau gáy lạnh buốt, không khí quanh thân như đông cứng thành băng.
Vừa rồi không biết nàng lấy đâu ra dũng khí, chân nhanh hơn não, dám lừa Thái tử nhắm mắt, chui ra khỏi mí mắt người ta!
Giờ nghĩ lại, nàng cũng cảm thấy mình thật đáng chết.
Nhưng Thái tử điện hạ bảo nàng lên giường……
Vân Quỳ không nghĩ nhiều nữa, ném con d.a. o găm trên đất ra xa, rồi lập tức bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời trèo vào bên trong chiếc giường gỗ tử đàn, nhanh chóng nắm chặt góc chăn nằm xuống.
Đợi bình ổn nhịp thở căng thẳng, nàng mới lấy lòng nhìn về phía gối bên cạnh: "Điện hạ, nô tỳ lên rồi."
Thái tử nhìn chằm chằm nàng một lát, lạnh giọng ra lệnh: "Quay người lại."
Không bị ép cầm d.a. o đ.â. m Thái tử nữa, Vân Quỳ thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn quay người lại.
Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy tiếng thở khẽ trầm xuống phía sau. Người đàn ông chậm rãi lại gần, thân thể ấm áp từ từ dán lên lưng nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!