Thái tử mặc một thân áo bào đen bước ra từ trong điện, không hề nhìn hai bên. Không ngờ vừa đi đến hành lang, một người lập tức ngã thẳng vào lòng hắn.
Tuy Thái tử bị thương nặng nhưng thân thủ lại không hề chậm chạp. Hắn nắm mạnh lấy cổ tay người kia, gắt gao kìm chế trước người.
Tào Nguyên Lộc bên cạnh không nhìn rõ là ai, một tiếng hô gấp gáp đã vang lên trước: "Có thích khách! Bảo vệ Thái tử điện hạ!"
Tần Qua, La Chương và các hộ vệ đang chờ dưới bậc thềm lập tức rút kiếm bên hông. Mọi người không rõ tình hình, chỉ nghe Tào Nguyên Lộc nói có thích khách, sợ hãi tản ra bốn phía.
Chỉ có Tư Trướng đứng gần Vân Quỳ nhất nhìn rõ mọi chuyện xảy ra. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nha đầu nhào vào người Thái tử, mắt trợn tròn xoe.
Con hồ ly tinh này!
Chỉ biết dùng những thủ đoạn đê tiện để quyến rũ Thái tử điện hạ!
Thái tử không hề xa lạ gì với xúc cảm mềm mại và hương hoa cỏ nhàn nhạt của người trước mặt,
Vốn tưởng rằng nàng chọn lúc này để ra tay với hắn, không ngờ vừa cúi đầu, lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt yếu ớt, hàng mi dài rủ xuống che phủ đôi mắt nhắm nghiền, môi không hề có chút m.á. u nào.
Thế mà lại ngất đi.
Tần Qua là võ tướng, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt một cái, thanh kiếm dài trong tay đã kề sát vào cổ Vân Quỳ, làn da trắng nõn không tì vết lập tức rạch ra một vệt m.á. u đỏ tươi.
Cùng lúc đó, một tiếng rên khẽ khàng truyền ra từ trong lòng Thái tử.
Tào Nguyên Lộc to gan tiến lên nhìn, lúc này mới thấy rõ mặt thích khách: "Vân Quỳ?"
Thái tử nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch kia, trầm giọng ra lệnh: "Lui xuống.
"Câu này là nói với Tần Qua. Tần Qua tuân lệnh thu hồi binh khí, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn nữ tử kia, sợ nàng giả vờ ngất, thừa cơ ám sát. Thái tử lại nói:"Truyền Lương thái y."
Tào Nguyên Lộc chần chừ một lát, sau đó vẫy tay xuống dưới, hai tiểu thái giám lập tức tiến lên, muốn đỡ nữ tử ngất xỉu trong lòng Thái tử về điện.
Dù sao nữ tử này vẫn còn hiềm nghi ám sát, đây đã là đãi ngộ lắm rồi.
Nhưng chưa đợi hai thái giám tiến lên, người đã bị Thái tử ôm vào điện thất.
Trời tối, Trịnh thái y tuổi cao nên đã xuất cung. Lương Tân và mấy y sĩ ở lại Thang Tuyền Cung trông nom, tránh khi Thái tử tắm thuốc xảy ra bất kỳ tình huống bất ngờ nào.
Giờ phút này Thái tử tắm xong, Lương Tân cũng xách hòm thuốc chuẩn bị xuất cung, không ngờ bên phía Thái tử lại sai người đến mời. Trong lòng hắn ta vô cùng căng thẳng, tưởng rằng Thái tử xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, không ngờ lại là sủng tì của Thái tử ngất xỉu.
Thái tử sắp xếp, đương nhiên Lương Tân không dám qua loa, vội vàng tiến lên bắt mạch cho Vân Quỳ.
Cẩn thận bắt một lát, Lương Tân nhíu chặt mày.
Thái tử: "Sao rồi?"
Lương Tân kiêng dè, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Thái tử, cúi thấp đầu đáp:
"Bẩm điện hạ, nếu vi thần không chẩn đoán sai, cô nương này hẳn là đã dùng một lượng lớn thuốc hạ nhiệt. Vừa rồi lại đứng lâu ở hành lang, khiến hàn khí xâm nhập cơ thể, bụng đau dữ dội, cho nên mới hôn mê."
Sắc mặt Thái tử hơi trầm xuống: "Thuốc hạ nhiệt?
"Hắn không rõ một số công dụng của thuốc hạ nhiệt. Song Tào Nguyên Lộc bên cạnh đã chứng kiến nhiều chuyện tranh đấu trong hậu cung, có chút hiểu biết đối với những thủ đoạn hạ thuốc phá thai. Nghe Lương Tân nói như vậy, vẻ mặt Tào Nguyên Lộc phức tạp, liếc nhìn lên giường:"Điện hạ, thuốc hạ nhiệt trong cung phần lớn dùng để phá thai."
Vừa dứt lời, không khí trong điện trầm xuống.
Sắc mặt Thái tử gần như lập tức lạnh băng, đáy mắt u ám toả ra vài phần sát khí lạnh lẽo, u ám.
Hôm nay nàng chỉ đến Khôn Ninh Cung, thuốc phá thai kia chỉ có thể là Hoàng hậu bảo nàng uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!