Thải Cúc bị đá ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm m.á. u tươi, sau đó ngất đi. Gói giấy trong tay rơi xuống đất, bột trắng mịn vãi ra khắp nơi.
Tần Qua tiến lên, cách lớp khăn tay nhặt một ít, sau khi nhận ra lập tức bẩm báo: "Điện hạ, là thạch tín."
Tào Nguyên Lộc sợ hãi không nhẹ, vội vàng tiến lên hỏi: "Nữ tử kia có làm điện hạ bị thương không?"
Thái tử mặt hơi lạnh, lắc đầu.
Vừa nãy hắn đích thân tiến lên, chính là để nghe những suy nghĩ trong lòng bọn họ. Những người khác đều lớn tiếng kêu oan, chỉ có nữ tử này khi thấy độc trong chén canh bị phát hiện, lại đang mưu tính xem làm thế nào để ra tay với hắn lần nữa.
Thấy hắn đến gần, nàng ta nghĩ ngay đến việc dùng độc dược hủy hoại đôi mắt của hắn.
Chỉ tiếc là ra quân bất lợi.
Thái tử quay người lại, nhìn Vân Quỳ vừa kêu lên kinh hãi, từng bước tiến lại gần.
Vân Quỳ sợ hãi lùi lại hai bước, chân mềm nhũn quỳ xuống.
Quỳ xuống rồi mới hoàn hồn, nàng vừa nhắc nhở Thái tử cẩn thận nguy hiểm, cũng coi như lập công, hoàn toàn có thể ưỡn n.g.ự. c trả lời.
Đôi mắt đen lạnh lùng của Thái tử nhìn chằm chằm nàng, khóe môi nở nụ cười khó hiểu: "Là ngươi nhắc nhở cô."
"Vâng…
"Vân Quỳ nuốt nước bọt, luôn cảm thấy nụ cười của Thái tử rất đáng sợ. Thái tử nhướng mày, ánh mắt lại lộ vẻ dò xét:"Cô rất tò mò, làm sao ngươi biết nàng ta muốn ra tay với cô?"
Tim Vân Quỳ đập thình thịch như sấm, nàng cân nhắc trả lời: "Nô… nô tỳ thấy nàng ta thò tay vào tay áo, đoán là nàng ta muốn làm hại điện hạ, trong lúc gấp gáp mới thốt ra lời.
"Chẳng lẽ lại nói là mơ thấy sao! Mơ? Đôi mắt phượng của Thái tử híp lại,"Vừa nãy ngươi là người đầu tiên phát hiện ra kịch độc trong món ăn đầu tiên, đây cũng là trùng hợp?"
Vân Quỳ ngơ ngác: …… Chẳng lẽ không phải sao?
Chẳng lẽ, Thái tử nghi ngờ nàng và Thải Cúc là một bọn? Cho nên biết rõ mọi kế hoạch của Thải Cúc, thậm chí còn tham gia vào đó, biết món nào bị hạ độc, sau đó vì lập công cầu sủng, phản bội Thải Cúc?
Vân Quỳ bất lực ngã ngồi xuống đất.
「Mệt rồi, hủy diệt đi.」
「Cái vị trí cung nữ thị tẩm c.h.ế. t tiệt này ai thích làm thì làm. Bà đây xui xẻo tám đời mới bị sắp xếp đến Đông Cung hầu hạ cái ông tổ sống này! Cái thứ Thái tử chó má!
Muốn c.h.ế. t thì c.h.ế. t nhanh đi!」
Nhưng sự trừng phạt đáng lẽ phải đến lại không đến, mà lại nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.
Mọi người trong điện đều nín thở, Vân Quỳ run rẩy ngẩng đầu.
Khuôn mặt lạnh lẽo quanh năm của Thái tử hiếm khi nở một nụ cười nhạt, "Sợ gì, cô có trách ngươi đâu.
"Răng Vân Quỳ va lập cập:"Tạ… tạ điện hạ."
Thái tử vừa định nói ban thưởng cho nàng, chợt nhớ đến lần trước hầu thuốc, trong đầu nha đầu này toàn những lời dâm tục như "muốn xem cơ ngực", lời đến miệng lại nuốt xuống.
"Nếu đã vậy, thì cứ tiếp tục thử độc cho cô đi."
Vân Quỳ: ……
Không phải chứ, lại nữa!
Cái mạng rẻ mạt này của nàng chẳng lẽ nhất định phải c.h.ế. t sao?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!