Chương 207: (Vô Đề)

Thái tử im lặng nghe xong đoạn chuyện cũ này, không ngờ dò xét một phen, quả nhiên khiến ông ấy nhớ lại chuyện cũ năm xưa.

Thịnh Dự, thế nhưng lại là cha của Vân Quỳ.

Chỉ là năm xưa nguy nan, hai người cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau. Còn việc Thích thị sinh con gái, cũng là điều cả hai người không ngờ tới.

Thái tử im lặng hồi lâu, nỗi lòng phức tạp khôn kể.

Thịnh Dự chậm rãi hoàn hồn từ trong hồi ức, vui mừng nhìn về phía Thái tử:

"Vi thần không ngờ lúc sống còn có thể gặp được điện hạ. Nếu có thể vì điện hạ dốc sức, dù tan xương nát thịt thần cũng không chối từ."

"Thịnh tướng quân nói quá lời rồi."

Thái tử trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Trên đường vào kinh tướng quân liên tục gặp phải ám sát, tướng quân có từng nghĩ đến lai lịch của đám người đó không?"

Thịnh Dự nói: "Những người này võ công cao cường, lại được huấn luyện bài bản, ta từng nghi ngờ là Cẩm Y Vệ. Nhưng trên đời này ngoại trừ đương kim bệ hạ, thì làm gì còn ai nhất định phải đuổi cùng g.i.ế. c tận ta như vậy?"

Thái tử nói: "Ngoài bệ hạ, cũng có thể là người của Cẩm Y Vệ."

Thịnh Dự nhíu mày: "Cẩm Y Vệ?"

Thái tử cười nói: "Trong Cẩm Y Vệ có lẽ có người quen cũ của tướng quân. Tướng quân mắt sáng như đuốc, chắc chắn có thể giúp cô điều tra rõ chân tướng."

Hắn không nói thêm nữa, dù sao Thịnh Dự đã an toàn đến kinh, sau này làm việc chung với Lư Túc, có thể phát hiện ra manh mối bất cứ lúc nào.

Còn về ân oán giữa ông ấy và mẹ Vân Quỳ, hắn không có quyền thay Vân Quỳ quyết định có nhận người cha này hay không. Trước tiên phải thăm dò ý của nàng đã.

Lúc Thái tử trở lại Thừa Quang Điện đã là canh ba.

Tiểu nha đầu ôm một quyển sách, tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.

Thái tử rút quyển thoại bản trong tay nàng ra, tò mò nhìn nội dung trong sách, mới phát hiện tiêu đề chương viết "Cha già vì con gái tìm rể hiền, ba người tranh nhau thể hiện tài năng", chương sau lại là "Mỹ nhân ngưỡng mộ khó lựa chọn, lòng mờ mịt d.a. o động giữa bên này bên kia".

Hắn nhíu mày, đọc nhanh như gió cuốn, đại khái biết được câu chuyện kể về cái gì.

Thì ra là một quan lớn chọn rể cho con gái duy nhất, cuối cùng để lại ba chàng trai xuất sắc khó lòng lựa chọn, là tiểu hầu gia khí phách ngời ngời, Thám hoa phong độ nhẹ nhàng, Đại tướng quân ngoài lạnh trong nóng.

Tiểu thư nhà quan khó chọn, với ai cũng sinh lòng yêu mến, trong mơ còn mời cả ba người vào trướng…

Cuối truyện thậm chí còn kèm theo hình minh họa bốn người hoan lạc trong màn trướng.

Thái tử: "…

"Hắn đột nhiên cảm thấy nàng có một người cha làm quan cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Vân Quỳ ngủ mơ màng, trán đột nhiên đau nhói. Nàng sợ hãi tỉnh giấc, vừa mở mắt đã chạm phải ánh mắt âm trầm của người đàn ông,"Điện, điện hạ về rồi?

"Thấy hắn nắm chặt quyển thoại bản của mình trong tay, Vân Quỳ liếc thấy hình minh họa ở trang kia, lập tức chột dạ đưa tay muốn giật sách lại. Thái tử không chịu buông tay, âm thầm nghiến răng nói:"Nàng cũng thật to gan, xem ra một mình cô vẫn chưa đủ. Nói đi, nàng còn muốn tìm thêm mấy người hầu hạ nàng?"

Vân Quỳ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ là vừa hay lật đến trang này thôi, ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy."

Thái tử nhếch môi cười: "Phải không, vậy vì sao trong lòng nàng cô vẫn chỉ là một Quý phi, lẽ nào nàng còn muốn hậu cung ba ngàn?

"Vân Quỳ không biết nói gì cho phải, nàng biết hắn nhỏ mọn, nhưng không ngờ ngay cả một câu nói đùa trong lòng nàng hắn cũng để bụng. Thái tử lạnh giọng:"Cô nhỏ mọn?"

Vân Quỳ càng giải thích càng rối, những lời lẩm bẩm trong lòng đều bị hắn nghe thấy. Nàng dứt khoát nhào vào lòng hắn ôm chặt: "Ta đã nói rồi, ta chỉ thích điện hạ thôi!"

Thái tử gỡ nàng ra khỏi người, người kia lại dính vào như kẹo mạch nha. Hắn đứng dậy muốn đi, nha đầu kia lập tức tức giận mắng thầm trong lòng.

「Tiêu Kỳ An!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!