Chương 206: (Vô Đề)

Chỉ là lúc đó Thái tử còn nhỏ, không thể đối đầu với Thuần Minh Đế. Nếu lại đề cử một vị vua mới, sẽ khiến thiên hạ đại loạn.

Các cựu thần của Tiên đế như rắn mất đầu, thêm vào đó vì muốn bảo vệ an nguy của tiểu Thái tử nên mọi người không thể đối đầu với Thuần Minh Đế, chỉ có thể bị ông ta lấy tội bại trận ở Bắc Cương mà "xử lý theo lẽ công bằng".

Có điều Thịnh Dự không ngờ, những năm gần đây vì củng cố địa vị, Thuần Minh Đế lại không tiếc dùng mọi thủ đoạn diệt trừ những người không cùng phe cánh, đuổi cùng g.i.ế. c tận.

Chỉ riêng đường ông ấy xuống phía nam nhậm chức đã liên tục gặp phải ám sát. Những năm sau đó cũng đầy rẫy nguy hiểm.

Mãi đến khi Thái tử dần dần trưởng thành, Thuần Minh Đế bắt đầu dồn hết tâm sức vào việc củng cố ngôi vị và đối phó với Thái tử, dần dần nới lỏng cảnh giác với những cựu thần của Tiên đế, bọn họ mới có thể thở d. ốc.

Ngón tay Thái tử khẽ gõ lên mặt bàn, trầm ngâm một lát, đúng lúc hỏi:

"Những người bằng tuổi Thịnh tướng quân e là cháu nội cũng đã có rồi. Thịnh tướng quân khí chất cuốn hút, vẻ ngoài tuấn lãng, chắc hẳn có vô số nữ tử thầm thương trộm nhớ. Hơn nữa tướng quân đã vững chân ở Bành Thành, vì sao đến giờ vẫn chưa cưới vợ?"

Trong mắt Thịnh Dự thoáng xuất hiện một tia tiếc nuối, tự giễu nói: "Cả đời ta phiêu bạt bên ngoài, ân nghĩa sâu nặng khó trả hết, bạn bè thầy trò sống c.h.ế. t cũng khó tự lo liệu, hà tất phải làm lỡ dở người khác?"

"Lỡ dở?" Thái tử dò hỏi: "Lẽ nào Thịnh tướng quân từng có người trong lòng, chỉ là bỏ lỡ?"

Trong đầu Thịnh Dự chợt vang lên một giọng nói đã nhiều năm, sớm đã mơ hồ không rõ.

"Nọc rắn phải dùng miệng hút ra, nếu không rất nhanh sẽ ngấm vào lục phủ ngũ tạng."

"Tướng quân, mạo phạm rồi…Xin lỗi, ta không biết nọc độc này sẽ làm người ta thần trí không rõ, tướng quân có chỗ nào không thoải mái không?

Ta…"

"Tướng quân, ngài, ngài đẹp trai quá…"

Năm đó trên đường đi diệt cướp, ông ấy gặp phải một đám người áo đen khác chặn giết, hai mắt bị thương, tạm thời mù lòa. Lúc đó lại lạc mất thuộc hạ nên chỉ có thể tìm một hang núi tạm thời tránh nạn. May mắn là gặp được một nữ y lên núi hái thuốc, kịp thời băng bó chữa trị cho ông ấy.

Có điều đêm đó rắn độc trên núi rất nhiều, vì mắt không nhìn thấy nên ông ấy bất cẩn bị rắn độc cắn vào bụng. Nữ y kia vì cứu ông ấy nên đã tự mình dùng miệng hút độc ra.

Tuy nhiên không ngờ, nọc độc đó lại có thành phần gây ảo giác và kích dục… Trai đơn gái chiếc, ý thức mơ hồ, lập tức có một đêm hoang đường đó.

Ông ấy vốn muốn cho bà ấy một lời giải thích, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, bản thân đã được thuộc hạ cứu về dịch quán. Lúc quay lại hang núi, đã không thấy bóng dáng của người con gái kia đâu.

Mắt ông ấy không nhìn rõ, không thể miêu tả dung mạo của người con gái kia cho thuộc hạ, chỉ có thể đợi vết thương ở mắt lành lại, sau khi diệt cướp xong sẽ từ từ đi tìm.

Đợi đến khi trở lại Bành Thành, mắt của Thịnh Dự phải chăm sóc suốt nửa năm mới hồi phục như cũ. Sau đó song thân liên tiếp qua đời, thủ hiếu ba năm rồi lại ba năm, đợi đến khi triều đình dần dần nới lỏng cảnh giác, ông ấy định đi tìm người thì đã là mấy năm sau.

Biển người mênh mông, ông ấy lại không biết tên tuổi và dung mạo của bà ấy, lại sợ bà ấy đã thành thân sinh con. Mà chung quy ông ấy lại là mối họa lớn trong lòng đế vương, một mình mình đã khó bảo toàn, hà tất phải đi dây dưa làm phiền bà ấy nữa?

Mấy lần tìm người không có kết quả, ông ấy cũng đành bỏ cuộc.

Sau này ông ấy không còn nghĩ đến chuyện cưới vợ sinh con nữa. Tuy nhiên không ngờ mười tám năm trôi qua, Thái tử lại hỏi đến chuyện này, người đầu tiên ông ta nghĩ đến trong đầu vẫn là nữ y trong hang động năm xưa…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!